Khi cuộc trò chuyện đang hồi gay cấn, Giang Vãn Mộng bưng khay cà phê tới.
Cô bé đặt từng bước thận trọng, nhẹ nhàng tiến đến bàn An Ngưng, rồi nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Cà phê của ngài đây ạ….”
Nụ cười bỗng chốc đông cứng trên môi.
Giang Vãn Mộng bất ngờ vướng vào thứ gì đó dưới chân, thân hình loạng choạng đổ về phía trước. Đôi mắt cô bé kinh hoàng mở lớn, rồi theo tiếng “loảng xoảng” chói tai, cô bé ngã sõng soài xuống sàn.
Cà phê nóng hổi cùng những mảnh sứ vỡ vương vãi khắp nơi. Giang Vãn Mộng vừa hay ngã đúng chỗ đó, đau đến mức phải hít hà liên tục.
Biến cố đột ngột khiến những vị khách khác giật mình, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía này.
An Ngưng tỏ vẻ kinh hãi, vội vàng đứng dậy đỡ Giang Vãn Mộng: “Nhanh đứng lên đi, sao mà bất cẩn thế? Bị thương nặng thế này, chắc đau lắm nhỉ.”
Giang Vãn Mộng đau đến không thốt nên lời, thân mình run rẩy khi được An Ngưng đỡ dậy. Đối mặt với sự “quan tâm” này, cô bé khó nhọc nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn….”
Nào ngờ, câu nói tiếp theo của An Ngưng khiến lời cảm ơn của cô bé cứng họng.
“Nếu đã biết đau, sau này thì tránh xa Thẩm Tây Trạch ra một chút nhé. Tớ không thích đồ của mình bị người khác nhòm ngó đâu, cậu hiểu không?” An Ngưng mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt quan tâm đúng mực, nhưng lại dùng giọng đủ nhỏ để chỉ hai người họ nghe thấy.
Người ngoài nhìn vào, ắt hẳn sẽ lầm tưởng An Ngưng đang an ủi Giang Vãn Mộng. Giang Vãn Mộng thoáng rùng mình, nếu không phải những lời đó thực sự vang lên bên tai, cô bé đã nghĩ mình bị ảo giác. Cô bé khó tin ngẩng đầu: “Cậu….”
An Ngưng ôn hòa ngắt lời Giang Vãn Mộng: “Thôi được rồi, cửa hàng trưởng của các cậu đến rồi kìa. Mau đi xử lý vết thương đi nhé, nhưng mà vết thương nặng thế này, tớ nghĩ tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện thì hơn.”
An Ngưng đỡ Giang Vãn Mộng dậy, giao cô bé vào tay cửa hàng trưởng.
Môi Giang Vãn Mộng mấp máy, rồi cô bé chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên trừng mắt nhìn An Ngưng: “Là cậu… Là cậu cố ý ngáng chân tớ!”
Giang Vãn Mộng nhớ lại cảm giác khi bị vấp ngã lúc nãy, càng thêm tin chắc An Ngưng là cố ý.
An Ngưng chưa kịp nói gì, Từ Nhã Nhã đã nhanh chóng lên tiếng bênh vực cô bạn thân: “Ăn nói kiểu gì vậy? Cứ giữ cái mồm sạch sẽ vào nhé. Cửa hàng của các cậu đối xử với khách hàng kiểu này sao? Tự mình đứng không vững rồi ngã, khuê mật của tôi tốt bụng đỡ cậu dậy, lại hóa ra thành cô ấy cố ý ngáng cậu ư? Đúng là đồ ăn vạ người khác!”
“Sớm biết cậu là cái đồ bạch nhãn lang như vậy, vừa nãy cô ấy đã không nên quan tâm đến cậu.”
“Chiêu mộ loại nhân viên thị phi, không phân rõ phải trái như bạch nhãn lang này, tôi thấy cái tiệm cà phê của các cậu sớm muộn gì cũng đóng cửa thôi!”
Từ Nhã Nhã giận dữ, một tràng lời lẽ chính đáng lập tức biến Giang Vãn Mộng thành kẻ vong ơn bội nghĩa trong mắt mọi người. Các vị khách ban đầu còn hoài nghi giờ đây đã hoàn toàn đứng về phía An Ngưng.
Cửa hàng trưởng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vội vàng cho người đưa Giang Vãn Mộng đi, còn bà thì cúi người xin lỗi, đồng thời tuyên bố miễn phí hóa đơn cho bàn An Ngưng và tặng thêm vài món tráng miệng. Chân tướng là gì không quan trọng, quan trọng là nhanh chóng dĩ hòa vi quý.
Còn về Giang Vãn Mộng, cửa hàng trưởng đưa cho cô bé một khoản tiền và bảo tự đi bệnh viện xử lý vết thương.
“Đây là lỗi của chính cháu trong công việc, làm đổ cà phê đã đành, còn làm vỡ cốc của quán. Xét theo tình nghĩa trước đây, cốc vỡ cô cũng không bắt cháu đền. Cứ cầm số tiền này mà đi đi, tháng này lương của cháu vẫn sẽ được phát bình thường, nhưng từ nay về sau cháu không cần đến nữa.”
Giang Vãn Mộng hoảng hốt lắc đầu: “Không phải, cháu thật sự bị vấp ngã….”
Cửa hàng trưởng vẻ mặt lạnh nhạt: “Không cần giải thích, đi đi.”
Giang Vãn Mộng thất thần bước ra khỏi tiệm cà phê, vết thương ở cánh tay chỉ được xử lý qua loa, giờ vẫn đang đau nhức âm ỉ. Cô bé với khuôn mặt tái nhợt, đột nhiên quay người hỏi cửa hàng trưởng: “Lần trước vị khách phàn nàn về cháu, có phải là cô gái rất xinh đẹp đó không?”
Sự việc Giang Vãn Mộng bị phàn nàn mới chỉ xảy ra cách đây vài ngày, mà An Ngưng lại có độ nhận diện cao, nên gần như ngay khi Giang Vãn Mộng hỏi, cửa hàng trưởng đã biết đáp án.
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Giang Vãn Mộng càng thêm tái nhợt: “Cháu biết rồi.”
Giang Vãn Mộng không ngờ An Ngưng lại là loại người như vậy. Cô ta diễn đạt quá tài tình, lừa dối tất cả mọi người.
Sau khi chia tay Từ Nhã Nhã, An Ngưng không về trường mà về thẳng nhà.
Gia đình họ An sống tại thành phố A, và An Ngưng thường xuyên về nhà hơn là ở ký túc xá. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Phương Quỳnh đang ngồi trong phòng khách.
An Ngưng cười tươi đi đến khoác tay bà, thân mật gọi: “Mẹ ơi.”
An Ngưng về nhà, Phương Quỳnh vô cùng vui mừng, ôm chầm lấy cô: “Con gái bảo bối của mẹ đã về rồi!”
An Ngưng như đứa trẻ con rúc vào lòng mẹ nũng nịu: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”
“Nhớ mẹ mà không về nhà, ký túc xá trường học có ở thoải mái bằng không? Mấy ngày nay con ở trường, mẹ đau lòng muốn chết!”
Phương Quỳnh ôm An Ngưng, chợt nhìn thấy vết bẩn trên cổ tay áo cô, liền hỏi: “Sao thế này, chỗ này sao lại bẩn thế? Mau cởi ra nào.”
An Ngưng theo động tác của Phương Quỳnh cởi chiếc áo len cao cổ, dụi dụi vào người bà làm nũng: “Không sao đâu mẹ, là do một cô phục vụ ở tiệm cà phê, cô ấy làm đổ cà phê, lỡ bắn vài giọt vào người con thôi.”
Phương Quỳnh nhíu mày: “Tiệm nào mà lại tuyển nhân viên thiếu chuyên nghiệp thế? Đúng là ỷ con gái bảo bối của mẹ dễ tính, nếu là mẹ ở đó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu!”
An Ngưng cười cười an ủi Phương Quỳnh. Phương Quỳnh không hề hay biết rằng, “cô phục vụ” mà bà đang nói sẽ không dễ dàng bỏ qua lại chính là con gái ruột của bà.
Ánh mắt An Ngưng lướt qua khuôn mặt Phương Quỳnh một cách không dấu vết. Đôi mắt của nữ chính chỉ giống Phương Quỳnh năm phần, nhưng sống mũi và miệng lại cực kỳ giống. Cũng không biết khi biết được chân tướng, Phương Quỳnh sẽ chọn cô con gái nào đây.