Nụ hôn kết thúc, Đàm Tụng đẩy cô gái đang khóa ngồi trên người mình ra.
Cô gái không dây dưa lì lợm, ngoan ngoãn đứng dậy, rót một ly rượu đưa đến miệng hắn: "Đàm Tụng uống ít rượu thôi."
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô gái, Đàm Tụng miễn cưỡng nể tình uống một ngụm.
Lê Phong cười đầy ẩn ý, ghé sát bên Đàm Tụng: "Tụng ca, thế nào rồi?"
Đàm Tụng kéo kéo áo sơ mi, chân dài vắt lên bàn, phóng khoáng lại ngông cuồng: "Cũng tạm được."
"Cũng tạm được á? Tụng ca, đây là người em cố tình tìm đấy, chỉ riêng đôi mắt đó thôi đã giống chị dâu đến tám phần rồi, anh đánh giá thấp vậy sao?" Lê Phong có chút bất mãn.
Đàm Tụng cười nhạo: "Cô ta cũng xứng so với An Ngưng sao?"
"Vâng, cô ta đương nhiên không thể so với chị dâu, nhưng tạm thời tiêu khiển một chút cũng không tệ mà, Tụng ca, nếu anh ưng ý, chi bằng để em đặt một phòng..."
"Đừng nhiều chuyện." Đàm Tụng liếc Lê Phong một cái, cảnh cáo nói.
Lê Phong ra vẻ tốt bụng bị hiểu lầm: "Vâng vâng vâng, là em nói sai rồi, Tụng ca đây là sao?"
"Một chuyện bớt một chuyện đi. Dù sao cô ta cũng là tiểu thư nhà họ An, làm to chuyện lên hai nhà khó coi. Hơn nữa," Đàm Tụng liếc sang cô gái bên cạnh, "Đã gặp An Ngưng rồi, ai còn để mắt đến mấy thứ dung chi tục phấn này chứ?"
Cô gái bên cạnh bị coi thường như vậy, cúi đầu, trên mặt lộ ra chút không phục.
Lê Phong hoàn toàn đồng tình.
"Đúng vậy, mấy thứ dung chi tục phấn này sao sánh được với đại tiểu thư. Vẫn là Tụng ca có phúc khí."
Đàm Tụng tùy tiện cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
Có thứ rượu trông có vẻ dễ uống, nhưng khoảnh khắc trượt xuống cổ họng lại cháy bỏng như lửa.
"Khụ khụ!" Thẩm Tây Trạch rất ít khi uống rượu, bị kích thích đến sặc ho hai tiếng.
An Ngưng cười hì hì đưa cho anh một ly khác: "Cậu uống cái này đi, cái này không cay đâu."
Còn ly rượu vừa uống dở, cô đưa lên môi mình.
Thẩm Tây Trạch đang định ngăn cản, An Ngưng đã ngửa đầu uống cạn, đầu lưỡi liếm sạch vệt rượu vương nơi khóe môi. Cuối cùng, đôi mắt đen láy ngước lên, vừa vô tội vừa ẩn chứa chút say đắm.
Thẩm Tây Trạch cảm thấy mình đang dần nhận ra một An Ngưng thật sự.
Cô ấy không hề hoàn hảo.
Hay nói đúng hơn là không phù hợp với định nghĩa hoàn hảo theo ý nghĩa thế tục.
Nhưng một cô gái như vậy, lại mang theo một sức hút khác biệt.
Uống xong rượu, trong mắt An Ngưng hơi men càng đậm.
Có người say rượu sẽ mượn rượu làm càn, có người say rượu đầu óc hỗn loạn, nói trước quên sau. An Ngưng thì khác, cô ấy dù say vẫn tỉnh táo, chỉ là hành vi càng thêm táo bạo và khác người.
"Chúng ta đi thôi." An Ngưng nói.
Thẩm Tây Trạch đã sớm muốn rời đi, nghe vậy đứng dậy. Chưa kịp đứng thẳng người, cổ tay đã bị nắm chặt.
Cô gái say rượu dang rộng hai tay: "Bế tớ lên."
Thẩm Tây Trạch không nhúc nhích.
An Ngưng ủy khuất bĩu môi: "Tớ say rồi, không đi được nữa."
"Bế tớ." Cô ấy ra lệnh.
Cuối cùng, Thẩm Tây Trạch cúi người bế cô lên.
Rất nhẹ, rất mềm, mùi nước hoa lẫn với mùi rượu thoang thoảng, không kiêng nể gì mà bao quanh lấy anh.
"Nhà cậu ở đâu, tớ đưa cậu về."
An Ngưng áp đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập ngày càng dồn dập và mạnh mẽ của anh, bướng bỉnh nói: "Không về đâu. Tớ muốn ra bờ biển hóng gió."
"Ở đây không có biển."
"Tớ mặc kệ, tớ cứ muốn ra bờ biển hóng gió cơ."
Đến tột cùng của sự cạn lời thì thật sự sẽ bật cười. Thẩm Tây Trạch cảm thấy sâu sắc rằng hôm nay mình không nên đến đây.
Nửa giờ sau, anh đưa An Ngưng đến bờ sông.
Gió đêm mát lạnh thổi đến, mái tóc dài của An Ngưng bay tán loạn, cô cuộn mình trong lòng Thẩm Tây Trạch không chịu xuống.
"Không xuống đâu, muốn cậu cứ ôm tớ mãi thôi."
Mấy sợi tóc mềm mại của cô gái lướt qua cổ, cằm anh, có chút nhột nhột, để lại một cảm giác tê tê dại dại.
Thôi vậy, không thể lý lẽ với người say.
Thẩm Tây Trạch ôm cô vào lòng, tùy tiện tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Không lâu sau, An Ngưng lại kêu lạnh.
Thẩm Tây Trạch đành cởi áo khoác khoác lên người cô.
Lúc này, An Ngưng bỗng nhiên mở miệng: "Cậu biết không, hôn ước này được định sẵn từ khi tớ còn chưa vào đại học. Bố tớ nói gia đình chúng ta môn đăng hộ đối, ở bên nhau rất thích hợp."
"Ý kiến của tớ cũng không quan trọng."
"Ý kiến của Đàm Tụng cũng không quan trọng, chúng tớ đều chỉ có thể tuân theo sự sắp đặt của gia đình."
"Đàm Tụng không thích tớ, hắn là khách quen của vũ trường, thường xuyên đưa những người phụ nữ khác nhau ra vào quán bar, câu lạc bộ. Ngay cả trước mặt tớ hắn cũng chẳng kiêng nể gì. Bố tớ lại nói đàn ông đều như vậy, kết hôn rồi sẽ thu tính nết."
"Tớ biết, trong lòng hắn, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho gia đình, thì đó chính là đối tượng liên hôn tốt."
"Tớ một chút cũng không vui, cũng không thích Đàm Tụng, nhưng tớ không có lựa chọn nào khác."
"Thẩm Tây Trạch, cậu có thể đưa tớ đi không?"
"Chúng ta đi đến một nơi không ai biết, như vậy, tớ sẽ không cần kết hôn với một người không thích."
An Ngưng khoác áo khoác của Thẩm Tây Trạch, nói những lời say trong gió đêm.
Nói xong, cô ấy tự mình cười trước.
"Thôi, cậu cứ coi như tớ chưa nói gì đi."
Thẩm Tây Trạch từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện.
Dần dần, hơi thở cô gái đều đều, lại trực tiếp ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Thẩm Tây Trạch rũ mắt, rất muốn biết An Ngưng làm sao dám yên tâm đến vậy, liệu có phải đổi là bất kỳ ai, cô ấy cũng yên tâm như thế, không sợ anh là người xấu sao?
Đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng.
Ánh trăng chiếu rọi lên người bọn họ, Thẩm Tây Trạch ngắn ngủi ôm ánh trăng vào lòng.
Mãi lâu sau, anh khẽ nói: "Xin lỗi."
Thẩm Tây Trạch không biết An Ngưng vì sao lại thích anh, cũng không biết những lời cô ấy nói có ý nghĩa gì, có bao nhiêu phần thật lòng. Hơn nữa, anh cũng không có khả năng đưa An Ngưng rời đi.
An Ngưng tỉnh dậy vào ngày hôm sau và phát hiện mình đang ở trong một phòng khách sạn.
007 thấy cô tỉnh, lập tức nói: [Là nam chính đưa cô đến đấy, anh ấy cố tình chọn một khách sạn 5 sao, sợ cô ở không quen.]
An Ngưng không hề ngạc nhiên, mọi thứ đều nằm trong dự kiến của cô.
Lúc này nam chính vẫn còn rất ngây thơ, chỉ cần "thả thính" một chút là đã động lòng. So với dáng vẻ phong tâm khóa ái (đóng chặt trái tim, khóa chặt tình yêu) sau này khi phát hiện mình bị lừa và bị vứt bỏ, thì bây giờ dễ theo đuổi hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, nữ chính sắp phải nếm chút cay đắng rồi.
Độ khó của màn "khai cục" đã được phá vỡ, để lại cho nữ chính là độ khó của địa ngục.
Sau khi rời giường, An Ngưng mở điện thoại, phát hiện nam chính lại chuyển cho cô năm vạn đồng.
An Ngưng nhướng mày, không hổ là nam chính, kiếm tiền đúng là nhanh.
Sáng cùng ngày, An Ngưng lại một lần nữa xuất hiện trong lớp học của Thẩm Tây Trạch.
Cậu bạn cùng phòng của Thẩm Tây Trạch nhìn thấy cô, sững sờ một lúc lâu, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho An Ngưng: "Cậu ngồi đi, cậu ngồi đi, tớ đi chỗ khác."
"Cảm ơn."
An Ngưng ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một thanh chocolate, đặt trước mặt Thẩm Tây Trạch: "Lại gặp mặt, tớ mời cậu ăn bữa sáng."
Một thanh chocolate, vậy mà cũng dám nói là bữa sáng.
Thẩm Tây Trạch thầm khinh thường, nhưng động tác lại rất thành thật, anh nắm chặt thanh chocolate trong lòng bàn tay.
"Ăn mau đi, ngọt lắm đấy."
Dưới sự thúc giục của An Ngưng, Thẩm Tây Trạch bỏ thanh chocolate vào miệng, hương vị ngọt ngào tan chảy trong khoang miệng.
"Ngọt không?" An Ngưng hỏi.
Thẩm Tây Trạch liếc nhìn cô một cái, gật đầu.
An Ngưng bật cười, đôi mắt cong cong như rắc đầy những vì sao lấp lánh: "Tớ ngọt hay chocolate ngọt hơn?"
Động tác nhai của Thẩm Tây Trạch dần chậm lại, anh không nhịn được khẽ nhếch khóe môi.
"Ấu trĩ."