Thân Ấu Vi không ngờ Hứa Khai Thái lại lên diễn đàn đính chính, nhưng nghĩ lại thì giờ cô ấy và Trần Khinh đã làm lành, quả nhiên cũng có tâm trạng để lo mấy chuyện vớ vẩn này.

Diễn đàn mặc dù là chế độ tên thật nhưng dùng ID thì chẳng ai biết ai là ai, thế nên cái đứa vu khống kia cứ khăng khăng rằng người tự xưng là Hứa Khai Thái chính là acc clone của Thân Ấu Vi.

Lý do là địa chỉ IP của hai người giống nhau.

Thân Ấu Vi thật sự thấy tức cười, hắn ta sao không nói tất cả những người dùng IP ở thành phố A trên diễn đàn này đều là acc clone đa nhân cách của cô đi?

Diễn đàn không thể xác thực danh tính, nhưng Hứa Khai Thái có tài khoản Weibo có dấu V xác nhận. Sau khi bị nghi ngờ, cô ấy đã xác nhận bài đính chính đó trên Weibo của mình.

Giờ thì cái tên kia mới hoàn toàn cứng họng.

Hắn ta nửa đêm lén lút xóa bay bài viết, rồi đăng một bài xin lỗi mới. Thân Ấu Vi nhìn thấy vào sáng hôm sau thì lắc đầu liên tục.

Cô vẫn là thích cái vẻ ngông cuồng bất kham của hắn trước đây hơn.

Nếu đã xin lỗi rồi thì cô cũng lười kiện anh ta nữa, sau khi trao đổi xong với luật sư, Thân Ấu Vi cuối cùng cũng dậy vệ sinh cá nhân.

Hoạt động ở công viên Lệ Trạch hôm nay bắt đầu lúc chín rưỡi, tám rưỡi Thân Ấu Vi ra khỏi phòng. Nếu đi ngắm hoa chụp ảnh, Thân Ấu Vi thường sẽ chọn mặc váy xinh, nhưng hoạt động hôm nay chắc chắn sẽ rất đông người, váy lại không tiện lắm.

Cô chọn một chiếc quần jeans ống rộng màu xanh nhạt phối với áo sơ mi ren móc màu trắng tay bồng, để tạo cảm giác lười biếng đậm chất Pháp cho tổng thể trang phục, cô còn đặc biệt dùng khăn lụa để tết tóc.

Lúc đến nhà ăn, Quan Thiện Ngôn cũng vừa hay đến.

Khác với phong cách thường ngày khi đi làm của anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu trắng dệt kim, phối với quần dài ống rộng màu nâu caramel, toát ra khí chất quý tộc của thiếu niên, cứ như trở về thời đại học.

Thật trùng hợp, anh cũng chọn phong cách thanh lịch kiểu Pháp.

Chân lý của phong cách Pháp chính là nhìn có vẻ mặc rất tùy ý, nhưng thực ra mỗi món đồ đều đáng để nghiên cứu – ví dụ như chiếc quần jeans để lộ mắt cá chân của cô, hay xương quai xanh thấp thoáng dưới cổ áo chữ V của Quan Thiện Ngôn.

"Hai đứa hôm nay ăn mặc hợp nhau ghê." Tạ Minh Thu đặt bữa sáng lên bàn, nhìn hai người họ, "Đây chính là sự ăn ý giữa anh trai và em gái đấy à?"

Thân Ấu Vi và Quan Thiện Ngôn đều không đáp lời, tự mình đi đến bàn ăn ngồi xuống. Bữa sáng hôm nay rất phong phú, tuy nói giờ trong nhà có thêm một người, nhưng cả bàn đầy ắp thức ăn này vẫn khiến Quan Thiện Ngôn có chút bất ngờ: "Bố mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn sáng thế sao?"

Tạ Minh Thu kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, cười với anh: "Mấy món này toàn là Ấu Vi mua về từ chiều hôm qua đó, trong tủ lạnh còn nhiều lắm, ăn mãi không hết."

"Ôi, ăn không hết thì cứ từ từ ăn thôi, nhất thời cũng không hỏng được đâu mẹ ạ." Thân Ấu Vi bê cốc sữa, uống một ngụm, "Con vốn còn muốn mua thêm ít đồ ăn vặt nữa, nhưng thật sự là không xách nổi rồi."

"May mà không mua đấy." Tạ Minh Thu gọi Quan Túc đang còn bận rộn trong bếp lại, rồi dặn dò Thân Ấu Vi thêm: "Lát nữa con ra ngoài, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi chắc chắn không đủ đâu, mang thêm một cái áo nữa đi."

"Dạ dạ, con có chuẩn bị áo khoác rồi ạ." Cô nói rồi lén liếc nhìn Quan Thiện Ngôn một cái, anh ta ăn diện đẹp thế này, đừng nói là muốn định đi ngắm hoa cùng cô nha?

Quan Thiện Ngôn quả nhiên là đi cùng cô, công viên Lệ Trạch nằm ngay cạnh khu chung cư của họ, đi bộ chỉ mất hai mươi phút.

Thân Ấu Vi không quên đeo khẩu trang, cùng Quan Thiện Ngôn im lặng đi trên đường. Nắng hôm nay khá đẹp, nhưng gió thổi vẫn hơi se lạnh, may mà cô đã mặc thêm áo khoác khi ra ngoài.

Hàng cây ven đường cũng nở đầy hoa, cánh hoa rụng trải khắp mặt đất. Hồi nhỏ, Thân Ấu Vi và Quan Thiện Ngôn thường xuyên đi chơi công viên, cũng chính là đi trên con đường này, dù cảnh vật hai bên đường giờ đã có chút khác biệt so với trước, nhưng đi trên đường vẫn có thể nhớ lại rất nhiều chuyện thời niên thiếu.

Hai người đi trước sau, giữ khoảng cách nửa bước, bỗng nhiên Quan Thiện Ngôn dừng lại, quay người nhìn về phía sau. Phía sau có vài tốp người đang đi, trông có vẻ đều là đang định đến công viên Lệ Trạch, Quan Thiện Ngôn đứng tại chỗ nhìn một lúc, Thân Ấu Vi cuối cùng cũng dừng lại hỏi anh: "Anh làm gì đấy?"

Quan Thiện Ngôn quay đầu lại, không đáp mà hỏi ngược: "Gần đây em có đắc tội với ai không?"

Thân Ấu Vi không nghĩ ngợi gì liền nói: "Trần Khinh chứ còn ai."

Quan Thiện Ngôn trầm ngâm một lát, như đang suy nghĩ điều gì: "Ngoài Trần Khinh ra thì sao?"

"Thế thì chả biết, dù sao nữ minh tinh cũng có rất nhiều antifan mà."

"....." Quan Thiện Ngôn không nói gì nữa, tiếp tục cùng cô đi về phía công viên.

Thân Ấu Vi bây giờ rất nổi tiếng, có antifan quả thật không có gì lạ, nhưng trước đây trên mạng leak ra là địa chỉ nhà cũ của cô, chuyện cô chuyển đến đây chắc không ai biết.

Vậy có phải là anh đa nghi rồi không? Vừa nãy cứ luôn cảm thấy hình như có người đang nhìn chằm chằm vào họ.

Đến công viên Lệ Trạch, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng hoạt động náo nhiệt. Giọng người dẫn chương trình trong loa vô cùng sôi nổi, không cần hỏi đường, cứ đi theo âm thanh là có thể tìm thấy địa điểm hoạt động.

Hoa đào trong công viên Lệ Trạch quả thật nhiều và cũng đẹp hơn so với bên ngoài, thấy tấm áp phích lễ hội hoa đào, Thân Ấu Vi liền nhanh chân bước tới.

Giờ mới hơn chín rưỡi, đã có rất nhiều người tụ tập, hầu như đều là người lớn dẫn trẻ con đến chơi. Trước khi vào cần phải đăng ký, Thân Ấu Vi và Quan Thiện Ngôn xếp hàng một lúc mới đến lượt họ.

"Hai bạn là một gia đình sao?" Nhân viên phụ trách đăng ký hỏi họ.

Thân Ấu Vi và Quan Thiện Ngôn đồng thời im lặng. Nhân viên không đợi được câu trả lời, lại nhìn họ một cái: "Câu hỏi này khó trả lời vậy à?"

"..." Thân Ấu Vi cười gượng một tiếng, khiêm tốn hỏi nhân viên: "Là hay không thì có gì khác nhau ạ?"

"Không phải thì đăng ký riêng, là gia đình thì chỉ cần đăng ký một lần thôi." Nhân viên dùng ngón tay chỉ vào bảng biểu: "Viết tên và khu chung cư vào đây."

"Để tôi." Quan Thiện Ngôn cầm bút lên, bắt đầu viết vào bảng.

Trong lúc Quan Thiện Ngôn đang điền đơn đăng kí, nhân viên đưa cho Thân Ấu Vi mấy tấm vé tham gia hội du xuân: "Một người có thể lấy hai phiếu đổi đồ ăn, hai người có thể lấy bốn phiếu, tự chọn đi nhé."

Thân Ấu Vi cúi đầu xem xét, quả nhiên có đủ các món ăn mà mẹ nuôi đã kể cho cô. Nhưng vì chỉ được chọn bốn món nên cô phải băn khoăn một chút.

Kẹo kéo vẽ hình và lẩu cay Tứ Xuyên nhất định phải có, bánh trứng nướng cũng không thể bỏ qua, còn bắp rang bơ... thôi, chọn kẹo trái cây chiên vậy.

Sau khi đã quyết định xong, Thân Ấu Vi cầm hai phiếu ghi kẹo kéo vẽ hình và lẩu cay Tứ Xuyên lên, đang định lấy tấm thứ ba thì cô bỗng dừng tay.

Hai món còn lại là phần của Quan Thiện Ngôn, trước đây cô có thể một mình chiếm hết, nhưng bây giờ họ không còn thân thiết như vậy nữa, cô sẽ không chiếm lợi của anh.

Hừ.

Quan Thiện Ngôn đăng ký xong, Thân Ấu Vi chỉ vào mấy tấm phiếu còn lại: "Anh chọn thêm hai món nữa đi."

Quan Thiện Ngôn cúi đầu nhìn những tấm phiếu trên bàn, cầm lấy bánh trứng nướng và kẹo trái cây chiên.

Ánh mắt Thân Ấu Vi khẽ động, cô nhớ rõ Quan Thiện Ngôn không thích ăn bánh trứng nướng lắm mà.

"Đây là thẻ tích điểm, tham gia trò chơi tích đủ dấu sẽ có quà tặng." Nhân viên đưa thẻ tích điểm cho họ, rồi gọi người tiếp theo đến đăng ký.

Thân Ấu Vi nhìn chiếc thẻ tích điểm trong tay, các trò chơi nhỏ khá phong phú, ném lao hay ném vòng đều có.

"Em đi đổi đồ ăn trước đây." Thân Ấu Vi cầm phiếu đổi đồ ăn đi thẳng đến xe bán lẩu cay Tứ Xuyên, trò chơi có thể chơi sau, nhưng nếu đồ ăn hết thì hôm nay cô đến uổng công rồi.

Quan Thiện Ngôn liếc nhìn bóng lưng cô, rồi đi đến quầy bánh trứng nướng xếp hàng.

Bên quầy lẩu cay Tứ Xuyên làm rất nhanh, chỉ là mỗi người chỉ được chọn bốn xiên, vừa mới khiến người ta thèm thuồng đã hết sạch rồi.

Thân Ấu Vi vứt bát vào thùng rác, đeo lại khẩu trang, rồi đi xếp hàng ở quầy kẹo kéo vẽ hình.

Khi Quan Thiện Ngôn mang bánh trứng nướng đến, Thân Ấu Vi vẫn chưa đến lượt, bên cạnh cô có một đứa trẻ đang ngồi dưới đất khóc lóc ầm ĩ.

Quan Thiện Ngôn khẽ nhướn mày: "Em còn bắt nạt trẻ con đến khóc à?"

Thân Ấu Vi lập tức phản bác anh: "Gì chứ, là nhóc này muốn chen hàng, em không cho chen vào, thế là nhóc bắt đầu lăn lộn ăn vạ!"

Cậu nhóc nghe cô nói vậy càng khóc to hơn: "Chị là người lớn mà còn chấp nhặt với bạn nhỏ!"

Thân Ấu Vi lý lẽ hùng hồn: "Đằng sau chị cũng có nhiều bạn nhỏ xếp hàng mà, các bạn ấy cũng sẽ không đồng ý cho em chen hàng đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy, chen hàng vốn là cậu sai rồi, cậu còn dám khóc nữa!" Các bạn nhỏ xếp hàng phía sau cũng bắt đầu lên tiếng tố cáo cậu nhóc.

"Đấy thấy chưa." Thân Ấu Vi đắc ý chống nạnh nhìn Quan Thiện Ngôn.

Quan Thiện Ngôn: "....."

"Ngại quá, xin nhường đường một chút." Mẹ của đứa nhóc từ bên ngoài chen vào, một tay bế nhóc con đang ăn vạ dưới đất lên rồi nhanh chóng bỏ đi.

"Xem ra mẹ cậu bé thấy rất mất mặt." Thân Ấu Vi nhìn bóng lưng người phụ nữ vội vã bỏ chạy rồi bình luận một câu.

"Ừ... còn em thì ở đây cãi nhau với một đứa nhóc mà chẳng thấy mất mặt chút nào."

"Thì sao hả, ai mà chẳng là trẻ con chứ?" Thân Ấu Vi nhấc khẩu trang trên mặt lên, "Hơn nữa em có đeo khẩu trang mà."

"......" Vậy nên mặt dày hơn bình thường à? Quan Thiện Ngôn đưa chiếc bánh trứng nướng trong tay qua, không tiếp tục chủ đề này nữa: "Em ăn bánh trứng nướng trước đi."

Thân Ấu Vi liếc nhìn chiếc bánh trứng nướng trong tay anh, không đón lấy: "Anh không ăn à?"

"Anh không thích ăn món này."

"..." Vậy anh còn chọn món này làm quái gì chứ?

Nhưng bánh trứng nướng đã được đưa đến tận miệng, Thân Ấu Vi vẫn đưa tay nhận lấy.

Thân Ấu Vi bình thường thích ăn cay, nhưng với bánh trứng nướng thì cô lại đặc biệt thích vị ngọt. Chiếc bánh Quan Thiện Ngôn đưa cho cô vừa đúng là vị ngọt.

Thân Ấu Vi mím môi, cũng không nói gì, kéo khẩu trang xuống và cắn một miếng bánh trứng nướng. Sau khi có được kẹo kéo vẽ hình, cô cảm thấy mình đã ăn hơi no nên quyết định đi chơi game một lát.

Khi đến đây cô đã để mắt đến phần thưởng của trò ném lao, nên giờ điểm dừng chân đầu tiên là ở đó. Trò ném lao mỗi người được năm mũi tên, ném trúng một mũi có thể rút thăm trúng thưởng, còn ai ném trúng cả năm mũi sẽ nhận được giải đặc biệt – một búp bê mèo con.

Thân Ấu Vi đến đây chính là vì con búp bê này, nhưng mà sao mà có thể  ném trúng cả năm mũi được chứ: "Nếu hôm nay chẳng có ai ném trúng cả năm mũi thì sao ạ?"

Nhân viên nói: "Vậy thì giải thưởng này sẽ thuộc về người giữ kỷ lục cao nhất."

"Đúng vậy, chính là em đây." Một cậu nhóc khác bước ra, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đầy kiêu hãnh: "Vừa nãy em đã ném trúng tổng cộng ba mũi rồi nhé, hiện tại chưa ai vượt qua được em đâu."

Thân Ấu Vi: "..."

Cô cầm mũi tên thử một cái, năm mũi tên không trúng mũi nào.

"Khụ." Cô khẽ hắng giọng, hỏi nhân viên: "Không trúng mũi nào thì được gì ạ?"

Nhân viên nói: "Có thể nhận được lời an ủi của tôi."

Thân Ấu Vi: "..."

Ừa, cảm ơn anh.

Cô buồn bã rời sân, người tiếp theo lên sân là Quan Thiện Ngôn.

Quan Thiện Ngôn là người làm nghệ thuật, hơn nữa từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, Thân Ấu Vi chẳng đặt chút hy vọng nào vào anh, vậy mà không ngờ chỉ trong nháy mắt, anh lại "vèo vèo vèo" ném trúng liền ba mũi.

"Ôi trời, anh đỉnh thế??" Vì quá phấn khích, Thân Ấu Vi tạm thời quên mất rằng mối quan hệ của họ bây giờ không tốt: "Ném trúng thêm một mũi nữa là có thể có mèo rồi!!!"

Cô thật sự rất muốn nó!

Cậu bé đứng bên cạnh theo dõi trận đấu cũng trở nên căng thẳng, thấy Quan Thiện Ngôn sắp ném mũi tên thứ tư, nhóc liền hét lớn: "Đợi chút đã!"

Quan Thiện Ngôn giơ mũi tên lên, dừng lại nhìn cậu bé.

Cậu bé có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lắp bắp nói: "Anh, anh là người lớn mà, có phải nên nhường nhịn trẻ con một chút không?"

Quan Thiện Ngôn dường như khẽ cười một tiếng, nhìn cậu bé nói: "Xin lỗi nhóc, em gái của anh cũng là một bạn nhỏ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play