Mặc dù cậu nhóc kia suýt nữa đã nói anh ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng Quan Thiện Ngôn vẫn chẳng hề nương tay.
Anh nhìn chiếc bình dưới đất phía trước, mái tóc trước trán khẽ lay động, ngay sau đó, anh khẽ nâng cổ tay, phóng mũi tên trong tay đi. Động tác của anh trông rất tùy ý, nhưng mũi tên vừa rời tay giống hệt ba mũi trước đó, không lệch chút nào, trúng thẳng vào tâm bình.
Đám đông vây xem vỡ òa trong tiếng hò reo vì anh đã ném trúng liên tiếp bốn mũi rồi. Cậu nhóc kia mặt đỏ bừng, tức giận nhìn anh: "Vận động viên chuyên nghiệp cấm tham gia!"
Quan Thiện Ngôn cầm mũi tên cuối cùng trong tay, mặt không đổi sắc nói: "Anh không phải là vận động viên chuyên nghiệp."
"Tôi làm chứng!" Một cô gái đeo thẻ làm việc giơ tay lên, "Anh ấy là một nhà thiết kế, tôi có theo dõi Weibo của anh ấy!"
"Cảm ơn." Quan Thiện Ngôn rất lịch thiệp cảm ơn cô gái, sau đó một cách dứt khoát ném mũi tên cuối cùng vào chiếc bình đặc biệt.
"Wow, trâu bò ghê, thật sự trúng liền năm mũi luôn kìa!"
"Đúng vậy, hơn nữa anh ấy còn có vẻ ném rất dễ dàng!"
"Tính chất chiêm ngưỡng cực cao, đề nghị ném thêm vài lần nữa!"
Mọi người nhao nhao khen ngợi, nhân viên phụ trách trò ném lao cũng bị kỹ thuật của Quan Thiện Ngôn làm cho kinh ngạc, thằng nhóc đẹp trai này nhìn thì có vẻ chỉ được cái mã, không ngờ lại dễ dàng ném trúng năm mũi tên đến vậy!
"Con mèo bông này là của anh đấy." Nhân viên lấy con thú nhồi bông đặt bên trong ra, đưa Quan Thiện Ngôn.
Cậu bé đã đứng đợi ở đây nãy giờ, nhìn chằm chằm vào con thú bông trong tay anh, rồi thấy anh đặt nó đó vào tay Thân Ấu Vi.
Thân Ấu Vi ôm mèo bông vào lòng vuốt ve, vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn!"
Cậu bé nổi giận đùng đùng: "Anh lừa người! Chẳng phải anh đã nói rằng em gái anh cũng là bạn nhỏ sao!"
Quan Thiện Ngôn quay đầu nhìn cậu bé, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Cô ấy đúng là bạn nhỏ mà."
"....." Bạn nhỏ nào mà lớn như vậy chứ!
Cậu nhóc tủi thân đến nỗi mắt đỏ hoe, mẹ cậu đứng bên cạnh gọi tên cậu, nói với cậu: "Thôi nào, thua thì phải chịu, lần này đúng là người ta thắng rồi."
".....Hừ!" Cậu bé không phục, hừ một tiếng với Quan Thiện Ngôn: "Đợi em lớn lên chắc chắn sẽ thắng anh! Mẹ ơi chúng ta đi thôi!"
Cậu bé kéo mẹ đi, Thân Ấu Vi ôm con mèo bông trong lòng, cũng cùng Quan Thiện Ngôn đổi sang chỗ khác.
"Anh lén lút luyện ném lao rồi chứ gì?" Thân Ấu Vi thật sự có chút tò mò. Vừa nãy Quan Thiện Ngôn đứng ở đó, cứ như một con robot vậy, chỉ "vèo vèo vèo" ném tên vào bình.
Quan Thiện Ngôn còn ngạc nhiên hơn cả cô: "Ai rảnh hơi đi luyện cái này chứ?"
"Ôi..." Thân Ấu Vi siết nhẹ con mèo bông trong tay, "Vậy sao anh lại bách phát bách trúng thế? Chẳng lẽ thật sự là thiên phú dị bẩm sao?"
Thật tiếc là Olympic không có môn này, nếu không nhất định phải đóng gói anh ta gửi đi đội tuyển quốc gia, giành vinh quang cho đất nước.
Quan Thiện Ngôn im lặng một lát, rồi mở lời: "Anh dùng ý niệm để khống chế."
".....Hả?" Thân Ấu Vi ngây người, "Ý niệm gì? Anh nói siêu năng lực ấy hả?"
"Gần giống vậy, điều khiển vật thể bằng ý niệm chính xác hơn dùng tay rất nhiều, nên mới có thể ném trúng từng mũi."
"............" Thân Ấu Vi ha ha ha cười mấy tiếng, "Ừ, thú vị đấy."
Quan Thiện Ngôn không đáp lời, đôi khi nói thật lại chẳng ai tin.
Nhưng mà thi đấu với một đứa trẻ con mà còn dùng đến những thủ đoạn này thì quả thật là thắng không quang minh.
"Anh còn một phiếu kẹo trái cây chiên chưa dùng, em tìm chỗ nào nghỉ ngơi chút đi, anh đi đổi kẹo trái cây chiên." Quan Thiện Ngôn dặn dò Thân Ấu Vi xong, quay người đi về phía quầy kẹo trái cây chiên.
Thân Ấu Vi nhìn anh đi xa, ánh mắt lại rơi vào con mèo bông mà anh tặng mình.
Quan Thiện Ngôn luôn là như vậy.
Từ nhỏ anh đã rất tốt với cô, chăm sóc cô mọi nơi mọi lúc, cộng thêm anh vừa có phẩm chất tốt, học giỏi, lại có một vẻ ngoài ưa nhìn, nên rất khó để không thích anh.
Ngay cả bây giờ anh đã từ chối lời tỏ tình của cô, vẫn sẽ đối xử tốt với cô như vậy. Đây là sự tự giác của một người anh trai sao?
Nghĩ đến việc anh tự cho mình là anh trai, Thân Ấu Vi thấy thật buồn cười, một người thông minh như anh mà lại không phân biệt được thế nào là tình cảm anh em thật à?
Ôi, lòng dạ đàn ông đúng là kim đáy biển.
"Chị ơi, chị có thể giúp chúng em chụp ảnh được không ạ?" Một cô bé đi đến trước mặt Thân Ấu Vi, gọi cô một tiếng.
Thân Ấu Vi cúi xuống, nhìn cô bé trước mặt: "Được chứ, em muốn chụp ở đâu nào?"
"Ở đằng kia ạ!" Cô bé chỉ về phía không xa, nơi đó ít người, hoa đào cũng nở đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh: "Đó là mẹ em."
"Được." Thân Ấu Vi và cô bé đi đến đó, cầm điện thoại của mẹ cô bé giúp họ chụp vài tấm ảnh chung: "Hai mẹ con xem thử đã được chưa nhé?"
Mẹ cô bé nhận lấy điện thoại, thấy những bức ảnh vừa chụp trong album thì vô cùng ngạc nhiên: "Ôi dồi, cháu chụp đẹp thật đấy?"
"Ha ha, tạm được thôi ạ, công việc của cháu cũng có chút liên quan đến chụp ảnh." Từ khi trở thành blogger thời trang, cô đã học qua tất cả các khâu từ chụp ảnh, chỉnh sửa đến hậu kỳ.
"Vậy cháu có thể giúp cô chụp thêm vài tấm nữa được không? Ở chỗ cái cây này nhé."
"Được ạ." Thân Ấu Vi lại cầm điện thoại giúp họ chụp thêm một vài tấm, hai mẹ con vui mừng khôn xiết, cô bé trước khi đi còn tặng cô một viên kẹo cảm ơn.
Thân Ấu Vi bỏ viên kẹo vào túi áo khoác, nhìn về phía khu vực hoạt động. Bên đó vẫn còn rất đông người, Quan Thiện Ngôn tạm thời vẫn chưa ra, cô nhân tiện cũng tự chụp vài tấm ảnh luôn.
Cô đặt con mèo bông đang ôm trong lòng lên cây hoa đào, rồi chụp cho nó vài tấm ảnh đi chơi xuân trước. Lúc này, ánh nắng đẹp hơn cả buổi sáng, hoa đào cũng nở rộ rực rỡ. Chú mèo con mặt ủ rũ màu đen ngồi trên cành cây, vậy mà lại tạo ra những bức ảnh tuyệt đẹp.
Ngắm nhìn ảnh mèo con du xuân một lúc, Thân Ấu Vi cũng đứng xuống dưới gốc cây, chọn một góc rồi tự chụp.
"Biết vậy đã mang theo gậy tự sướng rồi." Không có gậy tự sướng, phạm vi lấy cảnh vẫn còn hơi nhỏ, Thân Ấu Vi chụp thêm hai tấm, mở album ảnh chọn lọc.
"Tấm này chụp đẹp thật đấy, không hổ là mình." Cô giữ lại bức ảnh, định về nhà sẽ chỉnh sửa, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Thân Ấu Vi vừa cầm điện thoại quay người lại, liền cảm thấy bụng đau nhói.
"Thân Ấu Vi, mày không cho tao sống, thì mày cũng đi chết đi!"
Người trước mặt hét toáng lên, Thân Ấu Vi từ từ cúi đầu, nhìn thấy con dao găm đã đâm vào bụng mình.
Chưa kịp nghĩ thêm điều gì, cảnh tượng trước mắt đột ngột xoay chuyển, Thân Ấu Vi nhìn thấy chính mình trong ống kính tự sướng của điện thoại.
Cô ngây người, vô thức nhìn xuống bụng mình.
Hoàn toàn không có con dao găm nào cả.
........Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vừa rồi cô nằm mơ sao???
Đầu óc Thân Ấu Vi hoàn toàn trống rỗng, lúc này đây cô đang giơ điện thoại lên, đứng dưới cây hoa đào tự chụp ảnh.
Không!
Từ xa, lễ hội hoa đào vẫn đang diễn ra, tiếng nhạc từ màn trình diễn của chú hề vang vọng bên tai, dưới những hàng cây đào nở rộ, nhiều du khách đang chụp ảnh, ánh nắng chiếu lên những khuôn mặt rạng rỡ của họ. Cả thế giới dường như vẫn bình thường.
Thế nhưng, cơn đau do con dao găm đâm vào bụng vừa nãy lại chân thực đến thế, nếu đó chỉ là giấc mơ của cô, tại sao lại đau đớn đến vậy?
Thân Ấu Vi vô thức siết chặt điện thoại, loại tình huống này hình như đã từng xảy ra một lần rất lâu về trước.
Đó là lần cô ngã từ núi Thanh Tĩnh xuống.
Trong đầu cô bỗng nhiên có một sợi dây căng chặt, cô đột ngột quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông lén lút đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía xa.
Người đó thấy cô đột nhiên nhìn sang, dường như cũng giật mình, nhưng ngay sau đó anh ta siết chặt con dao găm giấu trong áo, lao nhanh về phía cô.
Thân Ấu Vi sững sờ, nhấc chân định chạy, nhưng trước khi cơ thể cô kịp di chuyển, Quan Thiện Ngôn bất ngờ xông ra từ bên cạnh, một tay nắm chặt cổ tay phải của người đàn ông, khiến con dao găm trong tay anh ta rơi xuống đất, ngay sau đó, anh tung một cú đá vào ngực anh ta, đá văng người đó ra xa.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đợi Thân Ấu Vi hoàn hồn trở lại, người đàn ông kia đã nằm trên mặt đất không dậy nổi.
"Báo cảnh sát đi." Quan Thiện Ngôn vẫn còn cầm những chiếc kẹo trái cây chiên vừa đổi được trong tay, quay sang nói với Thân Ấu Vi.