Quan Thiện Ngôn ít khi tham gia những buổi xã giao này, hôm nay anh có mặt tại buổi tiệc cũng vì đang chuẩn bị cho thương hiệu thời trang cá nhân, buộc phải ra ngoài giao thiệp.
Không ngờ lại gặp Trần Khinh ở đây.
Quan Thiện Ngôn nhìn về phía Trần Khinh, thờ ơ đáp một tiếng: "Ừ, quả nhiên như cậu nói, ăn mặc thì ra vẻ người đàng hoàng nhưng nhìn mặt thì chẳng ra làm sao."
Cố Phi chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi anh: "Cậu biết xem tướng số từ khi nào vậy?"
Quan Thiện Ngôn nói: "Vừa mới đây."
"....." Được rồi. Cố Phi đã có thể xác nhận, Quan Thiện Ngôn chính là fan cuồng của Thân Ấu Vi.
Nhưng Quan Thiện Ngôn, một người mặt lạnh như băng thế này mà lại đi cuồng thần tượng, quả thực khiến cậu ta rất sốc.
"Hắn ta chắc lại đi cùng Trần phu nhân, Trần phu nhân khá sôi nổi trong giới thời trang, cũng quen biết không ít người, cậu có thể làm quen với bà ấy, biết đâu lại có ích cho việc lập thương hiệu của cậu." Cố Phi biết Quan Thiện Ngôn không thích những buổi xã giao vô bổ, hôm nay kéo anh đến đây chính là vì chuyện anh chuẩn bị thương hiệu, "Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ cậu định chỉ đứng đây uống rượu mãi."
Quan Thiện Ngôn nâng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, nói với Cố Phi bên cạnh: "Không cần qua, họ đi đến đây rồi."
Cố Phi quay đầu lại, quả nhiên thấy bà Trần đang đi về phía họ, nụ cười trên mặt còn hiền từ hơn cả bà ngoại của cậu ta: "Vị này chắc hẳn chính là cậu Quan nhỉ, đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu."
Quan Thiện Ngôn đưa tay ra, lịch sự bắt tay bà: "Chào Trần phu nhân."
Nụ cười trên mặt bà Trần càng rạng rỡ hơn: "Show diễn lớn vừa rồi, tôi vì một ít công việc mà không thể đi xem, cứ tiếc nuối mãi thôi, hôm nay có thể gặp được cậu Quan ở đây, coi như cũng đã hoàn thành một tâm nguyện của tôi rồi."
Cố Phi đứng một bên chờ chào hỏi bà Trần, cảm thấy mình như trở thành người vô hình. Cậu ta bĩu môi, tự mình uống một ngụm rượu.
Được rồi, với danh tiếng của nhà thiết kế Quan bây giờ, chẳng cần tốn công đi làm quen ai, người khác cũng sẽ tự động tìm đến làm quen anh.
"Tôi có thể chụp một tấm ảnh chung với cậu không?" Bà Trần lấy điện thoại ra, ánh mắt mong chờ nhìn Quan Thiện Ngôn.
"....." Kể từ sau show diễn lớn lần trước, Quan Thiện Ngôn đã ngày càng thành thạo khoản chụp ảnh chung này rồi. Anh khẽ gật đầu, nói với bà Trần: "Được."
Bà Trần rõ ràng rất vui, bà quay đầu nhìn Trần Khinh một cái, đưa điện thoại cho anh ta: "Đứng ngây ra đó làm gì, giúp mẹ và cậu Quan đây chụp một tấm ảnh đi."
.....Trần Khinh rất cạn lời, anh ta biết Quan Thiện Ngôn, trong show diễn lớn vừa kết thúc, anh đã gây chú ý không ít. Nhiều ngôi sao đi xem show còn đăng ảnh chụp chung với anh trên Weibo, nhưng không ngờ mẹ anh ta cũng mê cái khoản này.
Anh ta thấy thiết kế của Quan Thiện Ngôn chẳng có gì đặc biệt, có thể nổi tiếng như bây giờ hoàn toàn là nhờ vào cái mặt đó thôi.
"Chụp xong rồi." Để làm vui lòng mẹ, Trần Khinh vẫn cam chịu giúp bà chụp ảnh. Quan Thiện Ngôn lúc này mới khẽ nhìn anh ta, hỏi một câu: "Vị này là...?"
Nhắc đến Trần Khinh, bà Trần liền chẳng mấy hứng thú như vừa nãy nữa: "Ồ, con trai lớn của tôi, Trần Khinh."
Nhà họ Trần đông con cháu, Trần Khinh là con trai cả của bà Trần, xếp thứ ba trong toàn gia tộc.
Quan Thiện Ngôn nghe bà giới thiệu xong, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Trước đây nghe nói con trai út của Trần phu nhân, vừa vào đại học đã giành được không ít giải thưởng, còn lên cả truyền hình, chắc hẳn đại công tử đây còn xuất sắc hơn nhiều."
Cố Phi đứng bên cạnh làm nền: "..."
Nhà thiết kế Quan bắt đầu "ra đòn" rồi.
Nụ cười trên mặt bà Trần quả nhiên cứng lại vài phần, giờ bà chỉ thấy may mắn vì Quan Thiện Ngôn vừa mới về nước, chưa nghe nói đến mấy chuyện vớ vẩn của Trần Khinh: "À, quá khen rồi, nói về xuất sắc thì phải nhắc cậu Quan mới đúng, bộ sưu tập đó của cậu tôi đã thấy trên mạng rồi, vô cùng yêu thích."
"Cảm ơn." Quan Thiện Ngôn nâng ly rượu khẽ mỉm cười, "Trần công tử đến dự buổi tiệc này, là cũng có hứng thú với thiết kế thời trang sao?"
"Nó á......" Bà Trần liếc nhìn Trần Khinh, nó thì có hứng thú cái quỷ gì với thời trang, rõ ràng là đang theo bà đến để đòi tiền.
Trần Khinh không biết nhiễm thói cờ bạc từ khi nào, lại còn nợ không ít tiền, trước khi anh ta hoàn toàn bỏ được cái tật này, gia đình chắc chắn không cho anh ta một cắc nào nữa.
"Còn không mau về đi, đừng ở đây làm mất mặt nữa." Bà Trần hạ giọng mắng Trần Khinh một câu.
Trần Khinh lúc này cũng không tiện nổi giận, nhíu mày liếc nhìn Quan Thiện Ngôn. Anh ta đang gặp ảo giác à? Vị Quan tiên sinh này giống như chẳng nói gì, nhưng câu nào cũng là đang nhắm vào anh ta.
Anh ta chắc không đắc tội gì với Quan Thiện Ngôn đâu nhỉ?
"Cậu Quan, nghe nói gần đây cậu đang chuẩn bị cho thương hiệu thời trang cá nhân?" Bà Trần thấy không đuổi được Trần Khinh, lại cười tươi trò chuyện với Quan Thiện Ngôn. Cuối cùng hai người trao đổi thông tin liên lạc, bà mới đi gặp những người bạn khác.
Cố Phi nhìn họ đi xa, nói với Quan Thiện Ngôn bên cạnh: "Tôi cứ nghĩ chỉ có mấy cô gái nhỏ mới thích cậu, không ngờ Trần phu nhân ở cái tuổi này cũng là fan của cậu đấy."
Quan Thiện Ngôn nghe ra ý trêu chọc của cậu ta, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi: "Vẻ ngoài do ba mẹ ban cho, cậu ghen tị không nổi đâu."
Cố Phi: "....."
Xì, ai thèm ghen tị với cậu chứ!
Cậu ta uống cạn ly rượu trong tay, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút: "Tối nay có ông chủ tổ chức tiệc, muốn mời cậu đi ăn cùng, cậu đi không?"
Quan Thiện Ngôn không chút do dự từ chối: "Không, tối nay tôi về nhà ăn cơm."
Cố Phi nhìn chằm chằm anh một cách kỳ lạ: "Cái kiểu nói chuyện này của cậu, cứ như đã kết hôn rồi ấy."
Quan Thiện Ngôn: "....."
"Cơm nhà thì ăn lúc nào chả được, bữa tiệc hôm nay có thể quen được nhiều người đấy."
Lời này rõ ràng chẳng có sức hấp dẫn nào đối với Quan Thiện Ngôn: "Vấn đề của tôi bây giờ là, có quá nhiều người muốn quen tôi."
Cố Phi: "....."
Ước gì ngày nào đó mình cũng ghê gớm được như cậu ta. :)
Thời gian này Quan Thiện Ngôn thường xuyên tăng ca, về nhà khá muộn, nhưng hôm nay lại về kịp trước bữa tối. Quan Túc bưng đĩa tôm hấp miến tỏi vừa làm xong từ bếp ra, thấy anh thì có chút bất ngờ: "Hôm nay con về sớm thế?"
Hôm qua vì Thân Ấu Vi sắp đến, Quan Thiện Ngôn đã được mẹ gọi về từ sáng sớm. Hôm nay Quan Túc nghĩ anh phải tăng ca, vừa nãy còn nói với Thân Ấu Vi không cần đợi anh cùng ăn cơm.
Quan Thiện Ngôn đáp một tiếng, cũng không giải thích gì, rửa tay xong liền ngồi vào bàn ăn.
Thấy Quan Thiện Ngôn đến, Thân Ấu Vi cũng lười chào hỏi, ánh mắt Tạ Minh Thu lướt qua hai người, cười tủm tỉm chỉ vào đĩa tôm hấp miến tỏi vừa đặt lên bàn: "Món tôm này hôm nay được sơ chế trước rồi, hai đứa không cần tự tay bóc nữa đâu."
Cả hai đều không nói gì, chỉ tự mình cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Tạ Minh Thu gắp một ít thức ăn vào bát, rồi lại nói với họ: "Gần đây đúng dịp hoa đào nở, ở công viên Lệ Trạch đẹp lắm luôn. Mai vừa hay là thứ Bảy, hay là hai đứa đi công viên ngắm hoa đi?"
Thân Ấu Vi nói: "Thứ Bảy hay không thì cũng chẳng liên quan đến người làm truyền thông như con đâu ạ, hơn nữa, hai ngày sau con phải quay một video, mai phải chuẩn bị trước rồi."
Quan Thiện Ngôn cũng nói: "Mai con tăng ca."
"Công việc có làm mãi cũng chẳng hết, đi ngắm hoa đào thì tốn bao nhiêu thời gian của hai đứa chứ?" Tạ Minh Thu tiếp tục khuyên nhủ: "Với lại, mai có lễ hội hoa đào do ban quản lý và cộng đồng phối hợp tổ chức đấy, nhiều hoạt động vui lắm!"
Quan Thiện Ngôn không hề lay chuyển: "Mấy hoạt động đó có trẻ con mới thích."
Tạ Minh Thu cười: "Vậy chẳng phải rất hợp với hai đứa sao?"
Thân Ấu Vi: "....."
Nghe không ra lời hay ý đẹp gì cả.
Cô gắp một con tôm vào bát Tạ Minh Thu, mỉm cười với bà: "Mẹ nuôi ơi, con là ngôi sao mà, sẽ bị người ta nhận ra đấy."
Quan Thiện Ngôn bên cạnh khẽ cười khẩy một tiếng cực thấp.
Nụ cười trên mặt Thân Ấu Vi tắt lịm, cô quay đầu nhìn anh: "Anh cười gì?"
"Không có gì." Quan Thiện Ngôn miệng nói không có gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng vẫn đang cười, "Em cũng tự đánh giá bản thân cao thật đấy."
"Rồi sao?" Thân Ấu Vi đáp lại bằng một nụ cười lạnh: "Liên quan quái gì đến anh?"
"Đúng đấy, chuyện của ngôi sao nữ thì con bớt quản lại đi." Tạ Minh Thu giúp Thân Ấu Vi nói Quan Thiện Ngôn một câu, rồi tiếp tục khuyên Thân Ấu Vi: "Lễ hội hoa đào ngày mai không chỉ có biểu diễn, mà còn có rất nhiều đồ ăn ngon, nào là kẹo bông gòn, bánh trứng nướng, lẩu cay Tứ Xuyên, bỏng ngô, kẹo trái cây chiên, mì nước ngọt, miễn phí hết cả đấy con."
"Thật sao ạ?" Mắt Thân Ấu Vi sáng lên, rõ ràng là có chút động lòng.
"Đương nhiên rồi, còn có cả kẹo kéo vẽ hình mà con thích nhất nữa, hồi bé con đi công viên, thấy người vẽ kẹo kéo là mê mệt luôn cơ mà."
Thân Ấu Vi ngượng nghịu cười hai tiếng: "Nếu đã có nhiều đồ ăn như vậy, thế để con đi xem thử."
Tạ Minh Thu thừa thắng xông lên: "Thiện Ngôn, con đi cùng con bé đi, bảo vệ tốt ngôi sao nữ của chúng ta."
Quan Thiện Ngôn: "....."
Thân Ấu Vi liếc nhìn Quan Thiện Ngôn, mở lời: "Không cần đâu mẹ, con đeo khẩu trang là được rồi."
Tạ Minh Thu lắc đầu: "Con không biết đâu, hoạt động ngày mai là tính theo đầu người đấy, con đi một mình, đồ ăn được phát sẽ ít đi một nửa."
".....Ơ, vậy hay là bố mẹ nuôi cũng đi cùng đi ạ, như vậy chúng ta có bốn người, cái gì cũng có thể nếm thử một chút."
Tạ Minh Thu vẫn lắc đầu: "Những hoạt động này chỉ có trẻ con mới thích, mẹ và bố con sẽ không đi góp vui đâu."
Thân Ấu Vi: "....."
Quả nhiên đây không phải là lời hay ý đẹp gì cả.
Quan Thiện Ngôn đến cuối cùng cũng không tỏ rõ liệu ngày mai có đi hay không, Thân Ấu Vi lười quản anh, tự mình chọn quần áo sẽ mặc vào ngày mai. Sau khi phối đồ xong, cô ngồi trước máy tính, đăng nhập diễn đàn xem thử.
Cái tên đăng bài bịa đặt ấy thế mà vẫn chưa xóa bài, hơn nữa còn rất ngang ngược đáp trả lại bên dưới lá thư luật sư của cô, nói rằng cô giành bạn trai người khác mà còn dám giảo biện.
Thân Ấu Vi không nhịn được, trực tiếp "mở mic" chửi thẳng: "Ai giành bạn trai ai? Đồ đàn ông rác rưởi có cho tôi còn thấy xui xẻo!"
Cái tên kia dường như đang "rình mò" diễn đàn, lập tức hồi đáp cô: " Bớt lại đi, cô đúng là cái đồ không ăn được nho thì bảo nho xanh, còn gửi thư luật sư, dọa con nít đấy à?"
Thân Ấu Vi gõ bàn phím lia lịa: "Vậy chúc anh cả đời ăn phải nho thối nhé! Chúng tôi hiện đã ở giai đoạn kiện nền tảng để lấy thông tin cá nhân của anh rồi, nói xàm cho sướng miệng, đợi ra tòa rồi khóc đứt ruột. [mỉm cười]"
Quan Thiện Ngôn về phòng thay quần áo, đang chuẩn bị tắm thì nhận được điện thoại của Cố Phi: "Chuyện gì?"
Cố Phi ở đầu dây bên kia gấp gáp nói: "Lên diễn đàn mau, đang trực tiếp kia kìa, nữ thần của cậu và người khác đang cãi nhau hăng lắm!"
Quan Thiện Ngôn khẽ nhíu mày: "Nữ thần của tôi? Ai?"
"Thì là Thân Ấu Vi chứ còn ai vào đây nữa!"
Quan Thiện Ngôn im lặng một lúc, cúp điện thoại và mở diễn đàn.
Lúc này, số người online trên diễn đàn đã đạt mức cao kỷ lục, tất cả đều đang hóng Thân Ấu Vi và người khác đốp chát nhau. Lúc nãy Thân Ấu Vi quả thật khá khích, sau khi luật sư yêu cầu cô đừng đáp trả nữa, cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Khi Quan Thiện Ngôn vào, chỉ có cái tên bịa đặt kia vẫn còn đang hăng máu, mọi người hóng hớt một lúc định giải tán thì một người tự xưng là Hứa Khai Thái lại đăng một bài mới trên diễn đàn.
Bài viết của cô ấy rất ngắn gọn, chỉ nói rằng cô ấy và Trần Khinh rất ổn, Thân Ấu Vi cũng không giành bạn trai của cô ấy, mọi chuyện mà tên kia nói đều là bịa đặt. Nhưng cuối cùng lại bổ thêm một câu, mong Thân Ấu Vi đừng tiếp tục phỉ báng Trần Khinh nữa.
Quan Thiện Ngôn đọc hết thảy các bình luận của Thân Ấu Vi, rồi trả lời trong bài của Hứa Khai Thái: "Phỉ báng gì chứ, đánh giá của cô ấy về Trần tiên sinh khá khách quan đấy."