Tạ Minh Thu không biết Thân Ấu Vi nghĩ gì trong lòng, nhưng cũng không tin lời bạo biện của cô, bầu không khí giữa hai người hiện tại nhìn kiểu gì cũng thấy quái lạ.
Bà lại nghiêng đầu, hỏi Quan Thiện Ngôn: "Thật sự không có à?"
Quan Thiện Ngôn đáp: "Ba năm rồi chưa gặp mặt, làm gì có cơ hội cãi nhau?"
Tạ Minh Thu nói: "Thì cũng có thể lên mạng cãi nhau mà."
Quan Thiện Ngôn cười lạnh trong lòng, điều đó càng không thể, dù sao thì ai đó cũng đã chặn hết tất cả các phương thức liên lạc của anh rồi.
Thân Ấu Vi vờ như không nghe thấy cuộc đối thoại của họ, chỉ chăm chú nhìn số tầng đang nhảy trong thang máy.
Tạ Minh Thu thấy nhất thời hỏi cũng không ra gì, bèn không hỏi thêm nữa. Sau khi thang máy dừng lại, ba người mỗi người kéo một vali đi ra.
"Là Ấu Vi đến rồi đấy à?" Quan Túc đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, nghe thấy tiếng động liền thò nửa người ra nhìn về phía cửa.
"Là ba nuôi!" Thân Ấu Vi thay dép lê, khẽ ngửi mùi, "Ba đang hầm canh vịt sao?"
"Đúng vậy, còn làm tôm cho con nữa đấy, con thu dọn một chút đi, lát nữa là có thể ăn cơm rồi."
"Dạ vâng ạ!"
Tạ Minh Thu xách một chiếc vali, dẫn Thân Ấu Vi đi vào trong: "Căn hộ này có kiểu dáng giống căn hộ bên kia của con, đều là hai phòng ngủ chính, mẹ và ba nuôi của con ở một phòng, phòng còn lại thì dành cho con. Trong phòng có nhà vệ sinh riêng, với một phòng thay đồ rất lớn, đúng ý với mấy vali quần áo của con."
"Cảm ơn mẹ nuôi ạ!" Thân Ấu Vi vừa đáp lời, vừa xách vali đi cạnh Tạ Minh Thu.
"Trong nhà còn có phòng trống đấy, có thể dọn ra để con dùng quay video."
"Không cần đâu ạ, thế thì phiền lắm."
"Phiền gì chứ, trong nhà phòng nhiều thế, để trống cũng chẳng làm gì."
Quan Thiện Ngôn theo sau họ, xách chiếc vali cuối cùng vào nhà, rồi quay người ra giúp lão ba chuẩn bị bữa tối.
Thân Ấu Vi mới dọn đồ được một nửa thì đã bị gọi ra ăn cơm. Quan Túc biết cô sẽ đến, nên đặc biệt làm một bàn đầy ắp món ăn.
"Ôi, món dưa cải muối này là loại lần trước ba mẹ cho con phải không ạ?" Thân Ấu Vi nếm thử một miếng dưa cải muối hầm trong canh vịt già, ngẩng đầu hỏi Tạ Minh Thu.
Tạ Minh Thu nói: "Đúng rồi, đều là do ba mẹ tự muối đấy, sao thế con?"
Thân Ấu Vi giơ ngón cái lên: "Ba nuôi làm ngon hơn con tự làm nhiều, đúng là ba nuôi mà!"
Tạ Minh Thu cười một tiếng, xoay đĩa tôm về phía cô: "Con nhóc này khéo nịnh gớm nhỉ, tôm này cũng là làm riêng cho con đấy, ăn nhiều vào."
"Cảm ơn ba nuôi, mẹ nuôi ạ!"
"Hai đứa hồi bé thích nhất món tôm ba nuôi làm, mai ba sẽ đổi sang món tôm khác cho hai đứa."
Quan Thiện Ngôn, im lặng nãy giờ, chợt lạnh nhạt nói một câu: "Là cô ấy thích ăn tôm."
Tạ Minh Thu nghiêng đầu nhìn anh: "Nhưng con thích bóc tôm mà."
"....." Bàn tay đang bóc tôm của Quan Thiện Ngôn khựng lại.
Chết tiệt, cái tay này sao tự dưng lại bóc tôm thế này. :)
Thấy con tôm đã được bóc sạch vỏ, Quan Thiện Ngôn thuận tay bỏ vào bát của mình.
Tạ Minh Thu thấy vậy lại lên tiếng: "Con không thích ăn mà, sao lại cho vào bát mình rồi?"
"...." Quan Thiện Ngôn mặt không đổi sắc: "Khẩu vị của con người có thể thay đổi."
Nói đến đây, anh như nhớ ra điều gì, liếc nhìn Thân Ấu Vi đầy ẩn ý.
Thân Ấu Vi khẽ nhướng mày: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Không có gì." Quan Thiện Ngôn không nhanh không chậm cầm thêm một con tôm, "Chỉ là ngạc nhiên có người khẩu vị bây giờ tệ đến thế."
"?" Thân Ấu Vi khẽ nheo mắt, anh ta đang móc mỉa gì vậy? Chẳng lẽ cũng hóng "drama" của cô sao?
Cô khẽ cười khẩy trong lòng, tự đeo găng tay bắt đầu bóc tôm: "Bóc tôm cũng chẳng phải việc gì cao siêu, có tay là bóc được."
Quan Thiện Ngôn không đáp lời, sau đó hai người không giao tiếp gì thêm, im lặng ăn hết cả bữa cơm.
Sau bữa tối, Thân Ấu Vi trở về phòng tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, Quan Thiện Ngôn cũng vào thư phòng. Tạ Minh Thu và Quan Túc đứng trong bếp, bà kể cho ông nghe suy đoán của mình: "Ông nói xem Thiện Ngôn và Ấu Vi có phải là cãi nhau rồi không?"
Quan Túc vừa dọn dẹp bếp, vừa đáp cô: "Đúng là có hơi quái thật, chắc lâu ngày không gặp nên xa lạ thôi."
"Không thể nào, hai đứa nó lớn lên cùng nhau từ bé, sao mà xa lạ được chứ?" Tạ Minh Thu lắc đầu, cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy: "Anh xem hồi bé chúng nó thân nhau đến mức nào, Thiện Ngôn suốt ngày em gái em gái..., giờ đến tôm còn chẳng chịu bóc cho người ta nữa."
"Bà nói vậy cũng đúng thật.... nhưng giờ chúng nó đều lớn cả rồi, chắc chắn khác hồi bé rồi."
Trong phòng, Thân Ấu Vi sắp xếp xong hành lý, cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm. Sau khi ra ngoài, sự mệt mỏi trên người đã vơi đi đáng kể. Cô sấy khô tóc, rồi ngồi trước máy tính.
Vừa đăng nhập Weibo, mẹ cô đã gọi video call tới. Thân Ấu Vi bắt máy, nhìn người ở đầu bên kia màn hình: "Mẹ, sao giờ này lại gọi cho con thế ạ?"
Thư Ca nhìn cảnh phía sau con gái, quả nhiên là đã chuyển nhà rồi: "Nghe nói con chuyển đến nhà mẹ nuôi ở rồi à?"
Thân Ấu Vi gật đầu: "Vâng ạ, con vốn định đi ở khách sạn đấy chứ, nhưng mẹ nuôi cứ một hai bắt con phải chuyển đến đây."
"Chỗ mẹ nuôi con quả thật tốt hơn khách sạn nhiều, trước đây tiền sinh hoạt phí con ở đó đều do ba mẹ cấp, giờ con đã là người có thể tùy tiện lên hot search rồi, chắc có thể tự cung tự cấp được rồi chứ?"
"........Mẹ ở nước ngoài mà còn để ý hot search của con sao?"
"Ba con là fan cứng Weibo của con đấy."
Thân Ấu Vi: "......"
Đáng sợ thật.
Cô hắng giọng một tiếng rồi mới mở lời: "Nhưng mà con có đưa tiền thì mẹ nuôi chắc chắn cũng sẽ không nhận đâu."
Thư Ca nói: "Vậy con cứ mua thêm đồ ăn thức uống vật dụng gì đó về nhà đi, không thể cứ ăn ở miễn phí mãi được."
"Vâng vâng."
"Con cũng tự chú ý an toàn chút đi, bây giờ người ta ghê gớm lắm đấy, động một tí là đòi đánh đòi giết."
"Con biết rồi ạ."
"Con và Hứa Khai Thái....."
"Trời ơi, cứu mạng, đó chỉ là tin đồn thôi." Thân Ấu Vi không đợi mẹ nói xong đã lên tiếng ngắt lời, "Sao con có thể nhìn trúng loại rác rưởi như Trần Khinh chứ!"
".....Được, vậy cứ thế nhé, mẹ và ba con ở đây công việc ổn lắm, cuối năm chắc có thể về sớm hơn." Thư Ca nói chuyện với Thân Ấu Vi xong thì ngắt cuộc gọi, Thân Ấu Vi đặt điện thoại xuống lướt Weibo một lúc, rồi lại chuyển sang acc clone của mình.
Quan Thiện Ngôn vậy mà lại gửi cho cô một tin nhắn riêng tư mười mấy phút trước.
Thân Ấu Vi nhướn mày, nhấn vào xem.
【Làm sao để hòa giải mối quan hệ với em gái đây?】
"Ha." Thân Ấu Vi cười khẩy thành tiếng. Vừa rồi ở ngoài ra vẻ lạnh lùng cao ngạo thế mà quay lưng lại đi cầu cứu cư dân mạng?
Người anh trai này của cô vẫn đạo đức giả như mọi khi.
Người ta đều nói chẳng thể nào giấu được ánh mắt khi yêu một người, Thân Ấu Vi sớm đã nhận ra ánh mắt Quan Thiện Ngôn nhìn mình không phải là ánh mắt anh trai nhìn em gái. Thế nhưng, trước khi anh ra nước ngoài, cô đã chủ động tỏ tình với anh, anh lại dám nói chỉ luôn coi cô là em gái.
Đến con chó đi qua nghe được cũng muốn trợn trắng mắt với anh.
Cô tức giận chặn hết tất cả thông tin liên lạc của anh, sau đó đăng ký acc clone tên Hà Chu này, lúc nào không vui thì lên quấy rầy anh... Không ngờ quấy rầy ba năm trời, hai người lại trở thành bạn tâm giao trên mạng.
Quan Thiện Ngôn bình thường không nói nhiều, phần lớn thời gian là acc clone của Thân Ấu Vi chủ động tìm anh trò chuyện, thỉnh thoảng anh cũng chia sẻ một vài điều về cuộc sống của mình cho cô. Những lúc như hôm nay muốn cô làm quân sư, cũng đã có một hai lần rồi.
Thân Ấu Vi nhìn dòng chữ trên màn hình, mỉm cười gõ câu trả lời của mình lên bàn phím: "Chân thành chính là tuyệt chiêu duy nhất. :)"
Quan Thiện Ngôn: Tôi chưa bao giờ lừa dối cô ấy.
Hà Chu: Lừa dối cô ấy thì còn đỡ, đừng tự lừa dối bản thân đấy, người anh em à.
Quan Thiện Ngôn không đáp lại, Thân Ấu Vi nghĩ nghĩ, rồi lại gửi thêm một tin nhắn: "Tôi nhớ anh là con một mà, đâu ra em gái thế?"
Quan Thiện Ngôn: Là con gái nuôi mẹ tôi nhận.
Hà Chu: Ồ, vậy hai người làm gì mà giận nhau?
Quan Thiện Ngôn lại im lặng.
Thân Ấu Vi hừ lạnh một tiếng, cũng không hồi âm nữa.
Tối qua ngủ không ngon, hôm nay Thân Ấu Vi định đi ngủ sớm. Vừa mới leo lên giường, Hà Mạn đã gửi cho cô một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình bài đăng trên vòng bạn bè của Hứa Khai Thái.
Hà Mạn: Tụi nó làm hòa rồi này.
Thân Ấu Vi mở ảnh ra, thấy bức ảnh chụp chung của Hứa Khai Thái và Trần Khinh vừa mới chụp.
Thân Ấu Vi: .....Được đấy, còn chặn tớ nữa chứ.
Thân Ấu Vi: Cậu ấy thật sự không sợ sau này phải gánh nợ thay Trần Khinh à???
Hạ Mạn: Trần Khinh dù sao cũng là người nhà họ Trần, nhà họ Trần sẽ không thật sự bỏ mặc anh ta đâu—cậu ấy và Trần Khinh đều nghĩ vậy đấy.
Thân Ấu Vi: Tốt nhất là thế.
Hạ Mạn: Nhìn thoáng hơn đi bạn tôi ơi, loại tình huống này cậu càng khuyên thì tụi nó càng sáp vào thôi. [ngoáy mũi]
Hạ Mạn: Cậu đến nhà mẹ nuôi rồi à?
Thân Ấu Vi: Đến rồi.
Hạ Mạn: OK, giờ Hứa Khai Thái đi rồi, cậu định tuyển thêm trợ lý không?
Thân Ấu Vi: Tạm thời thì không, tớ ở nhà mẹ nuôi, bà ấy rảnh rang cũng có thể giúp tớ một tay.
Hạ Mạn biết Thân Ấu Vi tuy nói vậy, nhưng thực ra là muốn giữ vị trí trợ lý này cho Hứa Khai Thái. Hai người họ là bạn từ cấp hai, Hứa Khai Thái ban đầu làm lễ tân ở một công ty, sau này Thân Ấu Vi ngày càng nổi tiếng nên đã tìm Hứa Khai Thái về làm trợ lý cho mình, đãi ngộ tốt hơn làm lễ tân rất nhiều.
Hạ Mạn: Được thôi, tớ nghe nói có một nhà hàng buffet mới mở, đồ ăn ngon cực, nào tụi mình đi thử đi.
Thân Ấu Vi: Chốt kèo, cậu rảnh thì hẹn tớ.
Nói chuyện với Hạ Mạn xong, Thân Ấu Vi cuối cùng cũng nằm xuống giường. Tuy là đêm đầu tiên ở nhà họ Quan, nhưng Thân Ấu Vi lại ngủ ngon đến kỳ lạ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ rồi.
Mọi người đều đã đi làm, Thân Ấu Vi lề mề vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, khi ra ngoài thì nhận được điện thoại của cảnh sát, nói rằng nghi phạm hôm qua đã bị bắt, yêu cầu cô đến đồn cảnh sát để nhận diện.
"Nhanh như vậy đã bắt được rồi cơ à?" Thân Ấu Vi có chút ngạc nhiên trước tốc độ của cảnh sát.
"Đúng thế." Cảnh sát ở đầu dây bên kia nói: "Bây giờ cô có tiện đến không?"
"Tiện ạ, làm phiền các anh gửi cho tôi địa chỉ cụ thể."
Điện thoại nhanh chóng nhận được địa chỉ cảnh sát gửi đến, Thân Ấu Vi không trang điểm, chỉ đeo khẩu trang rồi tự lái xe ra ngoài.
Đến sở cảnh sát, cô được một nữ cảnh sát dẫn vào, cách tấm kính nhìn thấy nghi phạm đã bị bắt.
"Cô xem người này có phải là người hôm qua cô đã gặp trong thang máy không?"
Thân Ấu Vi nhìn kỹ, người này có chiều cao và vóc dáng rất giống người giao hàng trong thang máy hôm qua. Cô nhìn một lúc, rồi nói với cảnh sát bên cạnh: "Có thể để anh ta lại gần một chút không?"
Cảnh sát gật đầu, không lâu sau, nghi phạm bên trong bước vài bước về phía tấm kính.
Thân Ấu Vi nhìn được kỹ hơn, rất nhanh sau đó cô nhíu mày, nói với cảnh sát bên cạnh: "Không phải anh ta, người hôm qua có xỏ khuyên tai, người này thì không."
Các cảnh sát trong phòng đều sững sờ, rồi trao đổi ánh mắt với nhau. Người này là đối tượng họ nhanh chóng xác định sau khi trích xuất camera giám sát dọc đường, sau khi bắt giữ, anh ta cũng đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Hôm nay gọi Thân Ấu Vi đến chỉ là để hoàn tất thủ tục, không ngờ lại xảy ra sai sót.
"Cô chắc chứ?" Một cảnh sát trông rất lão luyện hỏi Thân Ấu Vi.
Thân Ấu Vi nói: "Tôi chắc chắn, vì tôi là blogger thời trang, có thể là do bệnh nghề nghiệp, tôi đặc biệt chú ý đến trang phục và cách ăn diện của mọi người. Người hôm qua tuy không đeo khuyên tai, nhưng tai anh ta đúng là có một lỗ xỏ khuyên."
Cảnh sát trầm tư một lúc, hỏi cô: "Tai nào? Có mấy lỗ xỏ?"
"Tai phải, có một lỗ, tai trái tôi không thấy, không biết có không."
Các cảnh sát trong phòng lại lần nữa trao đổi ánh mắt, rồi mời Thân Ấu Vi ký tên: "Thông tin cô cung cấp rất quan trọng, chúng tôi sẽ xác minh lại."
Khi Thân Ấu Vi rời khỏi đồn cảnh sát, Quan Thiện Ngôn đang tham gia một buổi tiệc trong giới. Cố Phi cầm ly rượu đứng cạnh anh, đang trò chuyện gì đó thì bỗng nhiên giật mạnh tay anh một cái.
Rượu của Quan Thiện Ngôn suýt chút nữa đổ ra ngoài. Anh nhíu mày không vui, rút tay mình ra: "Gì đấy hả?"
Cố Phi vẻ mặt hóng hớt, hất cằm về phía trước: "Thấy chưa, người kia chính là Trần Khinh."