Trong nhóm dân cư tin nhắn cứ liên tục đến.

Ủa mà, chung cư mình lại có nhiều người nổi tiếng đến vậy à?

Ngôi sao lớn thì không, nhưng người nổi tiếng trên mạng và ngôi sao nhỏ thì đúng là có vài người

Người này đắc tội với ai vậy? Sao mà tìm được đến nhà cô ấy?

Chắc chắn là bọn fan cuồng cực đoan, bọn họ có thừa sức lực và thủ đoạn

Thân Ấu Vi không xem tin nhắn trong nhóm nữa, cô nhớ lại người giao hàng mình đã gặp trong thang máy. Lúc đó cô không để tâm, nhưng giờ nghĩ lại, người đó càng nhìn càng đáng ngờ.

Anh ta chẳng lẽ chính là cái người giao hàng giả mạo mà nhóm đang nói à?

Trong lòng Thân Ấu Vi chợt trào dâng một nỗi sợ hãi, biết đâu trong túi đồ ăn ngoài mà người đó xách chính là con dao gây án.

"Cô Thân, xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi là bên quản lý tòa nhà." Ban quản lý chung cư đột nhiên gõ cửa bên ngoài, Thân Ấu Vi giật mình, hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới đi đến mở màn hình khoá trên cửa.

Sau khi xác nhận danh tính người bên ngoài, cô mở cửa: "Có chuyện gì sao?"

"Là thế này, cảnh sát có vài vấn đề muốn hỏi cô." Bên quản lý tòa nhà chỉ vào người đứng cạnh.

Người này đưa giấy tờ cho Thân Ấu Vi xem rồi mở lời: "Chúng tôi khi xem camera giám sát, phát hiện nghi phạm và cô đã đi cùng một thang máy, muốn hỏi cô về tình hình lúc đó."

Thân Ấu Vi ngẩn ra, lời cảnh sát nói thực sự đã chứng thực suy đoán của cô: "Đúng là anh ta à? Đã bắt được người chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa, nên chúng tôi mới mời mọi người cung cấp thêm manh mối."

"Ồ......" Thân Ấu Vi chợt cảm thấy trách nhiệm rất lớn, cẩn thận hồi tưởng lại: "Người đó đội mũ bảo hiểm và đeo khẩu trang, còn luôn cúi gằm mặt, không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng anh ta không cao lắm, đại khái chỉ đến đây."

Thân Ấu Vi dùng tay ước lượng cho cảnh sát xem hai lần: "Tôi cao một mét bảy mươi hai, anh ta chắc cũng chỉ khoảng một mét bảy mươi lăm."

Cảnh sát ghi lại lời cô nói, rồi tiếp: "Có tiện để lại thông tin liên lạc không? Sau này bắt được người, chắc sẽ phải làm phiền cô đến đồn công an nhận diện."

"Vâng, được thôi." Thân Ấu Vi gật đầu, hơi do dự mở lời: "Vậy anh ta có nhìn thấy tôi không?"

"Chỉ cô nhìn thấy anh ta, anh ta không nhìn thấy cô."

Thân Ấu Vi nghe họ nói vậy thì yên tâm hẳn. Sau khi để lại số điện thoại, cảnh sát hỏi thêm vài câu rồi rời đi. Tiễn cảnh sát đi rồi, Thân Ấu Vi tự mở một chai sữa, đi đến sofa ngồi xuống.

Ngày hôm nay cũng quá kịch tính rồi, cô cần uống một ngụm sữa để trấn tĩnh.

Dù khu chung cư có ý định ém thông tin, nhưng chuyện này vẫn nhanh chóng lên hot search và bùng nổ thành top 1. Bàn trà trước mặt Thân Ấu Vi đặt hai chai sữa rỗng, cô cuộn mình trên sofa lướt Weibo.

Sợ vãi, các bác đừng tùy tiện chụp ảnh bên ngoài cửa sổ nữa, thật sự có người nhận ra đấy!

Thậm chí còn định vị được cả tầng của cô ấy... công nghệ đen gì đỉnh vậy trời...

Thấy bây giờ người ta đều cực đoan quá thể rồi, dù không thích cũng đâu cần xách dao đến tận nhà đâm người ta chứ [kinh hãi]

Khu chung cư này hình như có mấy idol nhỏ, cả người nổi tiếng trên mạng nữa

Nghe đồn Thân Ấu Vi cũng sống ở đây nè, hơn nữa lại còn cùng tòa nhà với nạn nhân!!

? Tên nào tiết lộ địa chỉ của Thân Ấu Vi ở đây vậy trời, có ý đồ đen tối gì đây?

Nếu tui là Thân Ấu Vi thì tui sẽ cút luôn trong đêm [bái bai]

Thân Ấu Vi bật dậy khỏi sofa, vứt điện thoại xuống và bắt đầu thu dọn hành lý.

Đang dọn đồ dở, bỗng có người gõ mạnh cửa nhà. Người đó dùng sức rất lớn, Thân Ấu Vi giật mình, suýt nữa đã định vào bếp lấy con dao làm bếp để phòng thân.

"Ấu Vi, con có nhà không đấy?"

Đúng lúc Thân Ấu Vi đang định vào bếp thì một giọng phụ nữ vang lên từ bên ngoài. Cô khựng lại, quay người đi mở cửa: "Mẹ nuôi, sao mẹ lại đến đây?"

Tạ Minh Thu mặc chiếc áo khoác dài màu nâu đứng ngoài cửa, thấy Thân Ấu Vi mở cửa, bà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt: "Con không sao chứ? Mẹ thấy hot search nên tức tốc đến đón con đấy."

"Đón con?" Thân Ấu Vi hơi ngơ ngác: "Đón con đi đâu ạ?"

"Đương nhiên là về nhà mình chứ còn đi đâu, con ở đây một mình mẹ không yên tâm chút nào." Tạ Minh Thu vừa nói vừa giục cô vào nhà: "Tranh thủ bây giờ dọn đồ nhanh lên, về nhà còn kịp ăn tối."

Thân Ấu Vi còn chưa kịp nói gì, Tạ Minh Thu đã thay dép lê đi vào. Mẹ nuôi cứ dăm bữa nửa tháng lại qua thăm Thân Ấu Vi, bảo vệ khu chung cư ai cũng thân quen, bên nhà cô cũng luôn có sẵn dép lê dành cho bà.

Bước vào phòng khách, Tạ Minh Thu mới thấy mấy chiếc vali đang mở tung trên sàn nhà. Bà hơi sững người rồi quay đầu nhìn Thân Ấu Vi: "Con đang thu dọn rồi à? Hai mẹ con mình quả nhiên là mẹ con nuôi, đúng là tâm linh tương thông."

Thân Ấu Vi: "......"

Cô dọn đồ là định đi ở khách sạn cơ.

"Mẹ nuôi, thật ra con đã đặt khách sạn xong rồi......"

"Đặt khách sạn làm gì? Khách sạn đắt đỏ thế, phí tiền ra." Tạ Minh Thu vừa nói vừa bắt đầu giúp cô dọn dẹp, "Nhà mình to thế kia, ở không sướng hơn khách sạn à? Với lại con ở khách sạn một mình cũng không an toàn đâu, cô bé kia hôm nay thoát nạn chẳng phải là vì trong nhà vừa hay có bạn ở đó sao?"

"Nói thì là thế, nhưng con chuyển đến chỗ mẹ thì cũng phiền mọi người quá..."

"Phiền gì chứ, cũng chẳng phải lần đầu ở chung." Tạ Minh Thu nói đến đây, cuối cùng dừng lại nhìn Thân Ấu Vi một cái, "Với lại Thiện Ngôn cũng đã về nước, hai đứa cũng ba năm chưa gặp mặt rồi, vừa hay gặp dịp tụ họp luôn."

Thân Ấu Vi: ".........."

Hay thật, cô càng không muốn chuyển đến đó ở nữa rồi.

"Đừng có đứng ngây ra nữa con nhóc này, mau dọn đồ đi."

"Ồ, vâng ạ." Dưới sự thúc giục của Tạ Minh Thu, Thân Ấu Vi bắt đầu tự thân vận động.

Nhưng kể từ khi Tạ Minh Thu nói ra hai chữ "Thiện Ngôn", cô cứ luôn lơ đễnh.

Quan Thiện Ngôn đã về nước, cô biết điều đó. Mặc dù cô đã chặn tất cả phương thức liên lạc của anh, nhưng cô đã đăng ký một tài khoản Weibo phụ, khi nào không vui thì lại đăng nhập lên mắng Quan Thiện Ngôn vài câu.

.......Ừ thì, ít nhất ban đầu cô định thế.

Ba năm nay Quan Thiện Ngôn ở nước ngoài phát triển rất tốt, không chỉ được các nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng công nhận, mà trong show diễn lớn vừa kết thúc, một bộ sưu tập của anh cũng được khen ngợi không ngớt.

Lần này về nước, nghe nói anh muốn chuẩn bị cho thương hiệu thời trang của riêng mình.

"Chắc bao nhiêu đây cũng đủ rồi." Tạ Minh Thu đứng thẳng người dậy, nhìn ba chiếc vali lớn trong phòng khách, "Nếu sau này còn muốn lấy gì thì mẹ lại giúp con qua lấy sau."

Thân Ấu Vi kéo vali, vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối: "Mẹ nuôi, hay là cứ để con ra khách sạn đi ạ......"

Tạ Minh Thu nghiêng đầu nhìn cô: "Trong khách sạn rốt cuộc có ai mà con lại muốn ở đến thế?"

Thân Ấu Vi: "......"

Xe của Thân Ấu Vi đỗ ở bãi đậu xe ngầm, hai người kéo ba chiếc vali lên xe. Thân Ấu Vi lái xe, trong xe mở định vị, Tạ Minh Thu ngồi ở ghế phụ, nhìn định vị cười một tiếng: "Con lâu quá không về nhà, đến cả đường cũng không nhớ rồi đấy à?"

"Ôi..." Thân Ấu Vi đưa tay đẩy chiếc kính gọng đen vừa đeo lên, cố gắng giữ thể diện cho mình: "Con chỉ là muốn xem tình hình giao thông thôi ạ."

Thân Ấu Vi và Quan Thiện Ngôn từ nhỏ đã là hàng xóm, hai người cùng lớn lên trong khu chung cư bên cạnh công viên Lệ Trạch. Sau này khu chung cư bị giải tỏa, những căn nhà cũ ở khu vực công viên Lệ Trạch lột xác thành những căn hộ cao cấp và biệt thự sang trọng.

Gia đình họ Thân và gia đình họ Quan đều mua nhà mới ở địa điểm cũ, vẫn cùng một khu chung cư. Chỉ là bố mẹ Thân Ấu Vi chủ yếu sống ở nước ngoài, một mình cô lười bày biện nên cứ để căn nhà trống, còn thuê một nơi khác để ở bên ngoài.

"Căn nhà đó của con định khi nào thì sửa sang đây?" Tạ Minh Thu hỏi cô, "Trước đây con nói một mình không xoay sở nổi, giờ Thiện Ngôn đã về rồi, vừa hay có thể giúp con cùng trông việc sửa nhà."

"Ôi, anh ấy chắc cũng bận lắm ạ." Thân Ấu Vi giảm tốc độ xe, dừng lại trước đèn đỏ, "Dù sao bố mẹ con cuối năm cũng về, đợi họ về rồi tính ạ."

"Cũng được." Tạ Minh Thu gật đầu, đột nhiên nhớ ra: "Trước đây khi họ ở nước ngoài, còn gặp được Thiện Ngôn đấy, con biết không?"

"Vâng, đúng dịp dự show diễn lớn, còn đi xem show nữa, khoe với con hai ngày trời."

Tạ Minh Thu cười lớn: "Cũng gửi video cho mẹ xem rồi, đẹp ghê luôn, không sao, lần tới hai mẹ con mình cùng đi nước ngoài xem show."

"Vâng ạ." Thân Ấu Vi cũng cười theo.

Sau khi xe chạy vào khu chung cư, Thân Ấu Vi lái xe vào bãi đậu xe ngầm dưới sự chỉ dẫn của Tạ Minh Thu. Sau vài vòng trong bãi đậu xe, từ xa cô nhìn thấy một người đang đứng phía trước.

Anh mặc một chiếc áo cổ lọ bó sát màu đen, hai tay đút vào túi quần dài ống rộng màu trắng ngà. Phát hiện có xe chạy tới, anh khẽ ngẩng mắt lên, nhìn về phía Thân Ấu Vi.

Rõ ràng vẫn còn cách một đoạn, nhưng Thân Ấu Vi vẫn cảm thấy tim đập nhanh khi anh nhìn về phía này. Có lẽ nhận ra chủ xe, anh hơi đứng thẳng người hơn, những đường nét thân trên càng được quần áo tôn lên rõ ràng.

Thân Ấu Vi mím môi, quả không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, bộ đồ này nhìn có vẻ tùy ý nhưng thực chất ẩn chứa không ít sự tinh tế.

"Là Thiện Ngôn kìa, nó còn xuống đợi chúng ta cơ đấy." Tạ Minh Thu cũng nhìn thấy Quan Thiện Ngôn, chỉ dẫn Thân Ấu Vi lái xe vào chỗ đỗ bên cạnh anh.

Sau khi xe đỗ gọn gàng, Tạ Minh Thu bước xuống xe trước: "Cốp sau đều là hành lý, con giúp mẹ lấy xuống đi."

Quan Thiện Ngôn liếc nhìn về phía ghế lái, rồi đi ra phía sau xe mở cốp. Thân Ấu Vi ngồi trong xe vài giây mới bước xuống, giúp Tạ Minh Thu kéo luôn cả những chiếc vali ở ghế sau ra.

Quan Thiện Ngôn xách hai chiếc vali lớn ra khỏi cốp, đưa tay đóng nắp xe lại: "Em mang nhiều đồ thế?"

Thân Ấu Vi kéo vali, cũng không nhìn anh: "Toàn quần áo thôi, công việc cần dùng."

"Còn phải hỏi à, nhóc này là blogger thời trang mà, quần áo đương nhiên phải nhiều chứ." Tạ Minh Thu gọi cả hai cùng lên lầu, ánh mắt dừng lại trên mái tóc của Quan Thiện Ngôn một thoáng: "Con còn gội đầu nữa à?"

"......Tiện tay gội thôi ạ." Quan Thiện Ngôn kéo hai chiếc vali lớn, đi đến cửa thang máy rồi nhấn nút lên tầng. Ba người cộng thêm ba chiếc vali lớn, chiếc thang máy rộng rãi bị lấp đầy đến tám phần. Thang máy đi lên từng tầng, cả Quan Thiện Ngôn và Thân Ấu Vi đều không nói thêm lời nào.

Tạ Minh Thu đứng giữa hai người, cảm thấy bầu không khí cứ là lạ: "Hai đứa này làm sao đấy? Mới ba năm không gặp mà đã trở thành người xa lạ rồi à?"

Cả hai đều không đáp lời, Tạ Minh Thu nhìn họ một lúc, rồi khẽ nhướn mày: "Hai đứa không phải là cãi nhau đấy chứ?"

Trong thang máy dường như còn yên tĩnh hơn lúc nãy, ánh mắt Tạ Minh Thu nhìn hai người họ cũng càng thêm dò xét.

Thân Ấu Vi nhếch môi, mỉm cười với Tạ Minh Thu: "Không có ạ."

Cô chỉ tỏ tình người ta, rồi bị từ chối mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play