Chương 2.2

Trần Trình phản ứng lại, quay sang nhìn Chung Kim, hỏi:
“Chung ca, cậu cũng có chuyện vui à?”

Chung Kim gật đầu:
“Ừ, vừa qua một buổi thử vai.”

Thương Diên Tư nói:
“Hôm đó cậu diễn rất tốt.”

Thật ra hôm đó trong lòng Thương Diên Tư có chút kinh ngạc. Chung Kim trong khoảng thời gian hắn không để ý tới lại trưởng thành nhanh đến vậy.

Cảm giác như vừa bỏ lỡ điều gì đó, trống rỗng chớp qua một thoáng, khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Chung Kim khẽ cong môi cười:
“Cảm ơn.”

Thương Diên Tư không nói gì thêm, chỉ cẩn thận cất đồ đạc vào túi.

Trần Trình tỏ ra có chút ngưỡng mộ:
“Hai người cùng thử vai chung chỗ sao? Vậy tức là sẽ vào chung một tổ?”

Cậu ta không chỉ ngưỡng mộ việc bọn họ có người quen trong đoàn phim, mà còn hâm mộ vì cả hai đều được nhận vai. Dù chưa biết nội dung phim là gì, nhưng chỉ cần Thương Diên Tư tham gia thì chắc chắn không phải dạng tầm thường.

“Ừ, nhưng có thể không ở cùng một tổ nhỏ đâu. Nghe nói kịch bản khá phức tạp.” Chung Kim trả lời.

Cậu nghe học tỷ nói sơ qua—đó là một bộ phim lấy bối cảnh triều đại thay đổi, kể về ba thế hệ nhân vật lớn.

“Chúng ta cùng ở một tổ.” Thương Diên Tư lên tiếng, lần nữa quay sang nhìn Chung Kim, chậm rãi nói:
“Vai của cậu chủ yếu phối diễn với tôi.”

Chung Kim hơi ngạc nhiên, rồi lại mang theo một chút đồng cảm liếc nhìn hắn.

Rõ ràng là “kỳ thị đồng tính” giờ lại phải cùng người từng có mối quan hệ... mập mờ đóng cặp, có hơi thảm thật đấy.

Thương Diên Tư hơi nhíu mày:
“Đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi.”

Chung Kim ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ, ca ca.”

Dù sao khó chịu cũng đâu phải mình cậu, ka ka.

Trần Trình chợt nhớ ra, hình như mối quan hệ giữa hai người bạn cùng phòng trước mắt từng có chút rạn nứt. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì lại chẳng giống đang có mâu thuẫn gì cả.

Một cơn gió nhỏ đẩy cửa vào, kéo theo tiếng động, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Trình. Đổng Khốc phanh gấp bước chân, ngẩng đầu liền thấy mọi người đều đã có mặt.

“Lạy chúa tôi, ký túc xá tụ tập đông đủ như này cũng lâu rồi chưa thấy! Đỡ cho tôi phải báo tin tốt cho từng người một.”

Trần Trình giật mình:
“Lẽ nào cậu cũng vào tổ rồi?”

Cậu ta cứ tưởng mình là người duy nhất có tin mừng, không ngờ hôm nay như tiệc sale đại hạ giá—ai cũng có phần.

“Á?” Đổng Khốc lắc đầu:
“Không phải phim ảnh gì, tôi được chọn thay thế diễn cho một vở kịch. Tuy chỉ lên sân khấu một lần, nhưng đó là sân khấu nhà hát thật đấy!”

Đôi mắt Đổng Khốc ánh lên vẻ phấn khởi. Khác với ba người còn lại trong phòng, cậu ta là người yêu sân khấu nhất. Bình thường hoạt bát nhất cũng là ở câu lạc bộ kịch nói.

“Xem ra hôm nay là ngày lành của ký túc xá mình rồi. Tam Tam à, buổi thử vai của tôi cũng đậu rồi đó.”

Chung Kim cười híp mắt thông báo tin tốt, rồi nhìn sang những người còn lại.

Thương Diên Tư nói:
“Tôi cũng ở trong tổ đó.”

Trần Trình tiếp lời:
“Tôi được chọn vai nam chính cho một bộ web drama.”

Đổng Khốc hô lên vui vẻ:
“Oa! Ngày hôm nay nhất định phải được ghi vào sử sách phòng 319 của chúng ta mới được! Đi đi đi, đi ăn một bữa mừng nào!”

Những lúc như thế này nhất định phải ăn mừng. Đổng Khốc nhìn mấy anh em trong phòng, ánh mắt thể hiện rõ ý chí mạnh mẽ muốn kéo cả bọn ra ngoài.

Trần Trình nhanh chóng nhập cuộc. Chung Kim cũng vui vẻ đồng ý. Ba ánh mắt đồng loạt chuyển sang nhìn Thương Diên Tư.

Bị ba cặp mắt nhìn chằm chằm, Thương Diên Tư chỉ trầm mặc ba giây rồi khẽ gật đầu.

“Xuất phát!” Đổng Khốc hô lớn.

Nói đi là đi, cả bọn gọi taxi đến tiệm nướng gần nhất. Không ai thèm để tâm tới việc nhiệt lượng có vượt mức hay không.

Đổng Khốc gọi hai chai bia. Món nướng còn chưa mang lên, cả bọn đã cụng ly trước, mỗi người uống ít nhất nửa bình.

Cậu ta cười tươi rói:
“Tốt quá đi! Hy vọng tụi mình đều có thể làm những việc bản thân yêu thích, và làm cho thật tốt.”

Khi còn tỉnh táo, chủ đề nói chuyện vẫn xoay quanh lý tưởng và mục tiêu. Thương Diên Tư vẫn như mọi khi, ít nói, nhưng mọi người đều đã quen, không ai cho là hắn không vui. Chung Kim cũng không nói nhiều, giống như đang đóng vai phụ.

Về sau khi rượu ngà ngà say, không khí bắt đầu trượt sang chiều hướng tưởng tượng đầy màu sắc về tương lai.

Đổng Khốc vỗ mạnh bàn, hét lớn:
“Sau này tôi nhất định sẽ trở thành... trở thành... King của sân khấu kịch!”

Chung Kim hơi lơ mơ, cổ vũ:
“Đúng đúng đúng! Mau ăn cái chân giò hun khói này đi, cậu chính là vua của sân khấu!”

Trần Trình nâng chai bia lên, khí thế hừng hực:
“Tôi sau này chắc chắn không chỉ đóng web drama đâu. Tôi sẽ nổi tiếng! Nổi đình nổi đám!”

Chung Kim gật đầu như gà mổ thóc, còn phối hợp hát hò cổ động:
“Ừ ừ ừ, cậu chính là ngọn lửa! Bừng bừng bốc cháy, sưởi ấm cả tôi luôn!”

Thương Diên Tư im lặng giơ điện thoại lên, tiếp tục quay lại đoạn này.

Đổng Khốc nằm gục lên bàn, quay sang Chung Kim hỏi:
“Nhị ca, còn cậu thì sao?”

“Tôi á?” Chung Kim loạng choạng cầm chai bia, suy nghĩ rồi nói:
“Tôi nhất định sẽ có cơ hội đứng lên sân khấu nhận giải, phát biểu cảm tưởng.”

Trước đây, cậu chưa từng có cơ hội nói ra câu đó. Nhưng lần này, nhất định có thể.

Giọng nói của cậu rất nhẹ, nhưng chắc chắn. Âm thanh nhẹ bẫng theo gió mà bay đi, lại lượn lờ đọng lại bên tai một người.

Thương Diên Tư nhìn chàng trai má ửng đỏ vì men rượu, bỗng chạm phải ánh mắt hơi mơ màng của cậu.

“Cậu đang quay tôi đấy à?”
Cậu trai say lờ đờ hỏi, hơi nghiêng đầu, “Có phải không?”

Thương Diên Tư theo phản xạ đáp lại, sau đó sửa lại:
“Không chỉ quay mình cậu.”

“Vậy à...” Chung Kim kéo dài giọng, chống cằm nhìn hắn, “Thế còn cậu? Cậu vẫn chưa nói, sau này muốn làm gì?”

Hai người còn lại vừa nghe được liền bắt đầu la ó.

“Đúng rồi, nói đi chứ!”

“Lão đại, mau nói nha!”

“Sau này tôi…”
Chung Kim mở to đôi mắt không tiêu cự, lắc lắc cái đầu đã ngà say. Chỉ thấy đôi môi mỏng phía đối diện khẽ động, nhưng không nghe rõ hQAN nói gì.

Thương Diên Tư đứng dậy đi tính tiền, trong đầu bắt đầu tính toán làm sao đưa ba người say khướt này về.

Lúc hQAN bước ngang qua Chung Kim, nghe thấy cậu đang lẩm bẩm gì đó. Lắng nghe kỹ, thì ra cậu đang nói:
“Khát quá...”

Trên bàn chẳng còn giọt nước nào, toàn là bia. Thương Diên Tư xoay người đi vào trong tiệm, mua một hộp sữa, cắm sẵn ống hút rồi đặt xuống trước mặt Chung Kim.

Gò má nóng bừng của Chung Kim vừa chạm vào mặt hộp mát lạnh, bị ống hút chọc nhẹ vào mặt. Cậu hình như hiểu ra thứ gì đó, đưa đầu lưỡi ra, tự nhiên ngậm lấy ống hút mà uống.

Thương Diên Tư nhanh chóng thu ánh mắt lại, cúi đầu tìm điện thoại, bắt đầu tra khách sạn gần nhất xung quanh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play