Chương 2.1: Chúc mừng ai?!
Cậu nghe thấy một nhịp thở khác — rất nhẹ, không giống âm thanh từ máy móc báo hiệu, mà giống… tiếng thở của con người.
Nửa phút sau, Chung Kim thả lỏng cơ thể lại. Đây là Trái Đất, bên cạnh caaju nếu không phải con người thì còn có thể là gì?
Cậu lấy điện thoại từ dưới gối ra, nhìn đồng hồ — mới 4 giờ rưỡi sáng. Muốn ăn sáng cũng phải đợi thêm hai tiếng nữa.
Chung Kim nằm xuống lại, có chút không quen với sự thảnh thơi thế này.
Mãi đến lúc này, cậu mới thật sự cảm nhận được cảm giác “bắt đầu lại từ đầu” — một sự cô quạnh rất mờ nhạt. Nhưng cảm xúc đó cũng không mạnh mẽ gì, có lẽ là do thế giới bên kia đã cách quá xa quê nhà của cậu. Ngay cả cấu trúc giới tính cũng đã thay đổi, nên cậu rất dễ dàng tách biệt khoảng thời gian từng sống ở dị giới với cuộc sống hiện tại, không hề có cảm giác bị mất phương hướng.
Giờ đã không còn buồn ngủ, Chung Kim dứt khoát mở Weibo lên lướt mạng.
Có lẽ do trước khi xuyên qua, cậu vẫn luôn tìm thông tin về vở kịch mới của đạo diễn Trâu Đại, nên giờ phần đề xuất toàn là những nội dung liên quan.
Mười mấy bài viết liên tiếp đều là tin tức xoay quanh các sao nam, sao nữ nổi tiếng. Vở kịch này còn chưa quay đã gây bàn tán khắp nơi vì danh tiếng của những cái tên được nhắc tới.
Chung Kim cũng thấy một tin tức liên quan đến Thương Diên Tư, nói rằng khả năng cao hắn sẽ tham gia diễn xuất. Có vẻ như những lời đồn trước đó cũng không phải vô căn cứ — tin đồn thì cũng có phần thật trong đó.
Dù vậy, diễn viên chính là ai thì Chung Kim không mấy quan tâm, vì cũng chẳng liên quan gì đến mình. Cậu để ý nhiều hơn đến nội dung kịch bản và vai diễn mình được giao sẽ hợp tác với ai. Nhưng cũng không biết bao giờ mới được thông báo chính thức.
Sau nửa tiếng lướt mạng, Chung Kim đeo tai nghe xem một bộ phim cũ, ngồi ngơ ngẩn tới tận giờ ăn sáng. Tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trên đường đến căn tin, Chung Kim mới thực sự cảm nhận được cái gọi là “Một chút xa cách làm mọi thứ thêm đậm đà” — ví dụ như hiện tại, bất kỳ món ăn sáng nào cũng khiến cậu thèm thuồng.
Sau một hồi do dự, cuối cùng Chung Kim chọn bánh cuốn cho bữa sáng hôm nay.
Trên đường quay về, cậu gặp không ít bạn học đang luyện tập buổi sáng. Chung Kim dừng chân lại, đứng yên lặng nhìn một lúc khung cảnh có chút hỗn loạn ấy, rồi xách phần bữa sáng đã đóng gói về cho Đổng Khốc.
Tiếng mở cửa đánh thức Đổng Khốc đang ngủ, cậu ta ngáp dài rồi lồm cồm ngồi dậy. Thấy phần ăn sáng thì hai mắt sáng lên.
Chung Kim không quay lại giường, liếc qua hai chiếc giường khác vẫn bằng phẳng không ai nằm, liền ngồi xuống bàn học đọc sách. Khi sắp tới giờ lên lớp, cậu mới đóng sách lại.
Đổng Khốc xem thời khoá biểu rồi nói:
“Sáng nay là tiết diễn xuất, chiều là triết học Mác – Lênin.”
Khi tới phòng học diễn xuất nhỏ, Đổng Khốc không thấy Thương Diên Tư và Trần Trình, bèn hạ giọng hỏi:
“Họ xin nghỉ hả?”
Ngành diễn xuất phần lớn đều học theo nhóm nhỏ, mỗi lớp chỉ mười mấy người, giáo viên đều biết rõ từng sinh viên. Nên trốn học gần như là tự rước họa.
Chung Kim gật đầu:
“Chắc vậy.”
Thương Diên Tư chắc vẫn đang ở lại hiện trường thử vai. Có vẻ lần này vai diễn quan trọng nên nghỉ học cũng là chuyện bình thường. Còn Trần Trình… cậu thật sự không rõ.
Hết tiết học, Chung Kim không đi ăn cùng Đổng Khốc mà gọi taxi đến một tiệm thịt nướng mà mình đã để ý trước đó.
Cuộc sống của Chung Kim dần đi vào quy củ: ăn đồ ngon, luyện tập, đọc sách, đi học, tập gym. Cứ đều đặn như thế trôi qua năm ngày.
Tới chiều ngày thứ sáu, cậu nhận được một cuộc gọi.
Ngay sau đó, là điện thoại từ học tỷ gọi đến.
“Chung Kim, cậu nhận được điện thoại của trợ lý sản xuất chưa? Chúc mừng cậu nhận vai rồi nha!”
Giọng học tỷ còn kích động hơn cả người trong cuộc là Chung Kim. Dù sao cũng là cô giới thiệu Chung Kim, cô tin chắc ánh mắt mình sẽ không sai.
“Vừa mới nhận được. Hai hôm nữa là có thể vào tổ.”
“Đúng rồi, vai của cậu là thời thiếu niên, nên phần diễn đều tập trung ở mấy tập đầu. Quay xong nhớ mời tôi đi ăn đấy!”
“Đương nhiên rồi, có quên ai thì cũng không thể quên tiệc lớn của học tỷ. Gặp lại sau nhé!”
Chung Kim treo máy trong tâm trạng vui vẻ. Tuy cậu luôn tin tưởng vào phần thể hiện của mình, nhưng chưa có xác nhận thì vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Giờ thì có thể thật sự thở phào rồi.
Việc nhanh chóng được vào tổ cũng không khiến Chung Kim bất ngờ. Điều đó cho thấy bộ phim này đã được chuẩn bị từ trước. Vai phụ như bọn họ chắc chắn đã được sắp xếp từ sớm, các vai chính hẳn cũng đã chốt rồi.
Chung Kim vừa ngân nga vừa quay lại ký túc xá để báo tin vui. Mở cửa ra, người đầu tiên cậu thấy lại không phải Đổng Khốc, mà là cậu bạn cùng phòng Trần Trình — đã lâu không gặp.
Trần Trình không thuộc tuýp da trắng thẩm mỹ đang thịnh hành, nhưng làn da ngăm tự nhiên, lông mày rậm, mắt to, gương mặt sáng sủa cương trực — một kiểu đẹp trai rất đàn ông.
Chung Kim chào:
“Cậu về rồi à.”
“Ừ, mấy hôm nay tôi đi xem vài chỗ. Có một đoàn webdrama nam chính tìm tôi. Thật ra tôi không định nhận đâu, nhưng phía sản xuất rất có thành ý, còn kéo tôi đi xem set quay. Kịch bản cũng được, nên cuối cùng quyết định nhận lời.”
Trần Trình vừa cười vừa nói, có thể nghe ra tâm trạng đang rất hào hứng.
Trong ký túc xá này, ngoài Thương Diên Tư thì mấy người còn lại đều chưa từng tham gia phim ảnh nghiêm túc nào, chỉ quanh quẩn trong các hoạt động ở trường. Chung Kim hiểu rõ tâm trạng của Trần Trình lúc này.
“Nếu cậu thấy ổn thì chắc chắn sẽ không sai đâu. Dạo gần đây webdrama phát triển rất tốt.”
Lời này không phải đơn thuần là lời động viên. Trong mấy ngày qua, lướt mạng và tìm hiểu thị trường, Chung Kim biết rõ những năm gần đây đã có nhiều webdrama được đầu tư chỉn chu, thậm chí bùng nổ. Diễn viên có tác phẩm tiêu biểu là xem như đã có bước đệm rất tốt.
Trần Trình gật gù, vừa định nói tiếp thì tiếng cửa ký túc xá mở ra.
Chung Kim tưởng là Đổng Khốc quay về nên cũng không quay đầu lại. Mãi cho đến khi nghe Trần Trình lên tiếng:
“Thương ca, anh đang thu dọn đồ để vào tổ à?”
“Ừ.”
Âm thanh đáp lại rất nhạt, giống hệt phong thái thường ngày của người kia – tĩnh lặng như mặt hồ.
Chung Kim quay đầu lại, thấy Thương Diên Tư đang đứng trước tủ lấy đồ.
Ánh đèn trắng trên trần nhà chiếu xuống, dừng lại nơi đường nét nghiêng nghiêng ưu tú của thanh niên. Như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, Thương Diên Tư nghiêng đầu sang, ánh mắt vô tình chạm vào tầm mắt của cậu.
Thương Diên Tư thuộc tuýp “mặt đẹp đậm nét” — lông mày rậm, mắt phượng, sống mũi cao, ngũ quan rõ ràng. Đúng chuẩn gu thẩm mỹ của Chung Kim. Nhưng tiếc là, kiểu người này đối với cậu… chỉ có thể ngắm từ xa.
Chung Kim là người đầu tiên dời mắt đi, quyết định tiếp tục giữ nguyên “thỏa thuận ngầm” giữa bọn họ — nhìn nhau như người xa lạ.
Đúng lúc đó, Thương Diên Tư bất ngờ lên tiếng:
“Chúc mừng.”
Trần Trình ngạc nhiên, chỉ vào mình:
“Cậu nói tôi á?”
Thương Diên Tư bình thản trả lời:
“Cũng có thể là nói cậu.”
Trần Trình:
“… Vậy cảm ơn cậu.”