Chương 1.1: Lại xuyên lần nữa!
“Tiếp theo, tôi xin trịnh trọng công bố—Ảnh đế Liên minh Tinh tế lần thứ ba, giải Quả Ly danh giá nhất năm nay thuộc về…”
“Chung Kim đến từ hành tinh Lam!”
Tiếng hò reo và vỗ tay vang dội khắp khán phòng. Chung Kim đứng sau cánh gà, được quản lý với đôi tay đầy lông xù xì thúc giục bước ra. Cậu điều chỉnh hơi thở, mỉm cười bước lên sân khấu lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ phản chiếu lên từng bước đi.
Ánh mắt cậu đảo một vòng quanh khán phòng, lướt qua hàng ghế đầy màu sắc của các giống loài khác nhau – vàng chanh, xanh lá, lam đậm, tím, đen trắng… rồi ngước nhìn về phía hàng vạn quang bình lơ lửng giữa không trung — những thiết bị chiếu hình mini mà khán giả sử dụng để theo dõi.
Chung Kim giơ tay chào bọn họ, môi vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn.
Người trao giải cho cậu là một tác giả và biên kịch nổi tiếng của tinh hệ. Khi người ấy đưa tới chiếc micro cổ điển được gắn vào một xúc tu đỏ nhạt, Chung Kim duỗi tay nhận lấy.
Ngay lúc cậu chuẩn bị phát biểu cảm ơn, toàn bộ thiết bị ánh sáng quang học bỗng tắt phụt không lý do.
Tất cả hình ảnh trở nên mơ hồ như bị nhòe đi, không chỉ khán phòng, mà cả chính sân khấu dưới chân cậu.
Chung Kim sững người.
Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức cậu đột ngột rơi xuống như bị kéo vào hố sâu.
“Chung Kim, tỉnh dậy đi.”
Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai gọi cậu. Chung Kim choàng tỉnh, ngẩng đầu, ánh mắt còn lẫn chút mơ hồ.
Trước mặt cậu là một khuôn mặt xa lạ nhưng lại quen thuộc kỳ lạ.
Người kia khẽ nhíu mày, vỗ vỗ vai cậu, giọng lo lắng:
“Cậu sao vậy? Sao lại thất thần như thế? Làm gì mà run dữ vậy, sắp tới lượt rồi, giữ bình tĩnh đi.”
Chung Kim lắp bắp: “…Đổng Khốc?”
Đổng Khốc hơi ngạc nhiên:
“Là tôi đây. Cậu sao thế? Nhìn cậu cứ như vừa bị ma dọa vậy.”
Chung Kim khựng lại vài giây, rồi cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu đưa mắt nhìn quanh — hành lang dài hẹp, có không ít người đang ngồi chờ, đứng trò chuyện hay căng thẳng đi qua đi lại. Cuối hành lang là một cánh cửa lớn của nhà hát nhỏ, đang đóng chặt.
Chung Kim cúi xuống, phát hiện trong tay mình đang cầm một mảnh giấy — chính là tờ ghi số thứ tự của buổi thử vai.
Đây chính là nơi mà cậu đã từng xuyên đến — vào đúng khoảnh khắc đang hồi hộp chờ đợi buổi thử vai đầu tiên trong đời.
Chung Kim còn chưa kịp đặt một chân vào giới giải trí, thì đã vô tình bước nhầm vào một thế giới khác.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, lần xuyên không ấy — cũng giống y hệt như bây giờ — hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Không có sự kiện lạ nào xảy ra. Cậu chỉ đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên… thì cả thế giới đã đổi khác.
Khi đó, cậu xuyên đến một thế giới tương lai – một xã hội tinh tế, nơi loài người đã tiến hóa thành dạng sống mới: không còn chỉ có hai giới tính như ở Trái Đất, mà là ba giới: Alpha, Beta, Omega.
Cơ thể nhân loại cũng thay đổi, thích nghi với cấp độ văn minh cao hơn.
Cậu nhập vào thân xác nguyên chủ – một Omega.
Nguyên chủ là một cô nhi, vừa tốt nghiệp trung học, thi trượt đại học, tương lai mờ mịt, chẳng biết sẽ đi đâu về đâu.
Nhưng Chung Kim thì khác. Cậu không mê mang.
Khi nhìn thấy gương mặt y hệt mình trong gương, cậu lập tức bình tĩnh tiếp nhận tình huống và chọn ngay con đường quen thuộc: gửi hồ sơ ứng tuyển vào các công ty giải trí.
Cậu vốn đã có đam mê với diễn xuất, đại học thi vào Học viện Điện ảnh, còn chưa kịp đặt chân vào giới nghệ sĩ thì đã đổi vị diện.
Nhưng dù ở thế giới nào, cậu vẫn giữ nguyên mục tiêu: trở thành diễn viên.
Chung Kim có ngoại hình nổi bật, khí chất sạch sẽ mà lạnh nhạt, lại có thực lực, nên rất nhanh đã lọt vào mắt xanh của một công ty giải trí tại tinh hệ.
Cậu trở thành tân binh – một tiểu nghệ sĩ chính thức. Người đại diện dẫn dắt cậu cũng là một gương mặt mới, nhưng đầy nhiệt huyết, và họ rất ăn ý.
Sau sáu năm nỗ lực, hai người cùng nhau bước từng bước một lên đỉnh cao.
Đêm hôm đó, trên sân khấu lớn nhất của liên minh tinh tế, giữa ánh đèn rực rỡ và hàng vạn quang bình đang bay lơ lửng trên không, Chung Kim nhận được chiếc cúp Ảnh Đế danh giá.
Nhưng đúng ngay giây phút ấy… cậu xuyên trở về.
Tâm trạng của Chung Kim lúc này rất phức tạp.
Về lại Trái Đất, trở về hiện thực – đương nhiên là điều tốt. Nhưng chí ít cũng phải để cậu nói xong bài phát biểu đoạt giải chứ!
Đó là bài cậu và người đại diện đã sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần!
Nghĩ đến người đại diện – một con báo gấm khổng lồ luôn mang theo ánh mắt sáng rực và lòng trung thành hiếm thấy – Chung Kim chợt cảm thấy có chút buồn.
Theo phản xạ, cậu đưa tay định chạm vào quang não để kiểm tra thời gian… nhưng sờ trúng cổ tay trống không, mới sực nhớ ra mình đã không còn ở thế giới kia nữa.
Cậu thở dài, lấy điện thoại từ túi ra xem giờ.
Chung Kim không nhớ rõ lúc mình xuyên đi là mấy giờ, nhưng nhìn tình hình thì có vẻ thời gian không hề thay đổi. Cậu vẫn đang đứng ở hành lang chờ thử vai. Có thể thời gian chỉ lệch vài giây, nhưng… với cậu, mọi thứ đã khác hẳn rồi.