Nàng vẫn như thường lệ, buổi sớm đưa cơm rượu tới tiểu học đường, nơi Lâm lão gia dạy học cho bọn trẻ. Đồ ăn nàng làm vô cùng khéo, rượu cũng tự mình ủ, vừa thơm vừa nồng. Bất quá hôm nay lại khác mọi ngày, nàng không đặt mâm xong rồi rời đi như trước.
Nàng khẽ vẫy tay gọi Lâm lão gia. Lâm lão gia ngẩn người chưa hiểu ý, Dương Trương thị liền cười nói:
“Ta nghe nói nơi đây có phong tục mời tiên sinh dùng bữa. Ta là quả phụ, cũng không tiện thiết yến khoản đãi, chẳng bằng hôm nay đợi Húc ca nhi tan học, để nó đứng ra mời khách, thế cũng được xem là có lễ.”
Lâm lão gia theo bản năng từ chối:
“Chuyện ấy sao được, ta sao nỡ nhận? Ngươi thân cô thế cô, cuộc sống vốn chẳng dễ dàng gì.”
“Vậy ý ngài là chê nhà ta nghèo hèn sao?” Dương Trương thị nhìn con trai một cái, trong lòng đầy cảm khái:
“Húc ca nhi nhà ta tuy chỉ có một mình ta, một quả phụ vô dụng, nhưng ta cũng đâu thể để nó thua kém kẻ khác điều gì. Lâm tiên sinh, ngài thấy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT