Phó Trừng thấy nhạc mẫu ra ngoài, không khỏi nghi hoặc. Hắn cảm thấy bản thân tựa như hòa thượng cao quá, sờ chẳng tới đầu — không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Hắn thì thào:
“Vì sao hôm nay nhạc mẫu sắc mặt lại kém như thế?”
Hắn không tiện nói ra cảm giác — ánh mắt nhạc mẫu hôm nay tựa như giấu một lưỡi dao nhỏ, lạnh lẽo mà bén nhọn. Chẳng lẽ là cãi nhau với nhạc phụ? Nhưng nghĩ lại cũng buồn cười, nhạc phụ nào phải đối thủ của nhạc mẫu đâu.
Oánh Trần thì biết rõ ngọn nguồn. Nàng muốn nói, thật ra chuyện vợ chồng nào cần so đo quá nhiều? Ở nhà mẹ đẻ bao việc lớn nhỏ nàng đều gánh vác, Phó Trừng là trượng phu, chẳng phải là nô lệ. Ban đêm hắn còn bóp chân cho nàng cơ mà. Chỉ là lời như thế, dẫu là hai mẹ con ruột cũng khó nói rõ ràng được.
Nàng liền chuyển đề tài:
“Hôm nay chẳng phải chàng đi chúc tết nhà người khác sao? Làm sao lại muốn cùng bọn họ kết giao nữa à?”
“Vừa hay gặp, hắn rất thưởng thức ta.” Phó Trừng cười, nói tiếp: “Oánh nhi, nàng có muốn làm thêm một bộ xiêm y không? Hôm nay ta trên đường đụng phải người nhà của vị thiên hộ khác, Lâm Đạm Nguyệt ăn mặc y hệt phu nhân kinh thành, ta suýt nữa không nhận ra. Ta nghĩ lần sau nàng cùng ta đi, cũng nên có chút thể diện.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play