Nghe nói Oánh Trần muốn vào núi nhặt củi, Phó Trừng đành phải để lại phần đùi gà cho Hành ca nhi, rồi lặng lẽ theo nàng cùng lên sơn đạo. Nàng bước chân dài và nhanh, khác hẳn nữ tử bình thường đi nhỏ nhẹ dịu dàng. Ấy vậy mà chẳng hề thô tục, ngược lại có vẻ lưu loát mạnh mẽ, lại mang theo vài phần đẹp mắt khó tả.
Kiếp trước cũng từng có người muốn làm mai cho hắn, nhưng chẳng hiểu sao, nói đến lần nào là y như rằng tân nương tử đều không gặp điều lành. Vậy nên, cho đến năm hắn mất, cũng chưa từng thành thân lần nào.
“Phó Trừng, ngươi đi chậm như vậy làm gì?”
Phía trước, thanh âm nữ tử nhẹ nhàng thúc giục. Phó Trừng bật cười, bước nhanh đuổi theo. Núi dốc quanh co, nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ: "Đời này tuy gian nan, nhưng ta nguyện tự mình phá đất mở trời, giành lấy một mảnh thiên địa cho riêng mình."
Ngọc Xương quanh năm khô cằn, cành lá héo úa rụng xuống rất nhiều. Oánh Trần giắt dao bên hông, thành thạo bổ từng nhánh cây mục. Nàng gom đống củi khô lại một góc rồi mới ngồi xuống nghỉ chân. Phó Trừng cũng theo ngồi cạnh. Áo hắn rách rưới tả tơi, Oánh Trần liếc nhìn, vén lên một góc áo rách, chau mày nói:
“Y phục của ngươi phải vá lại mới được. Hiện là mùa hè còn đỡ, chứ đến mùa đông thì làm sao mà chịu nổi?”
Dù lam lũ, nhưng vẻ sáng trong toát ra từ cả người hắn vẫn không thể che lấp. Nàng nghĩ, hắn thật ra xứng đáng có cuộc sống tốt hơn. Nàng không có tâm tư gì khác với hắn, chỉ là cảm thấy một thiếu niên như vậy, chí khí hăng hái, chẳng nên để đến nỗi đói lả, áo rách đến thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT