Hôm nay trong nhà thật náo nhiệt. Trên bàn ăn, tuy chỉ có mấy chiếc bánh bao làm từ bột mạch và ít rau củ, nhưng các nam nhân vẫn ăn một cách dè dặt như thể đó là cao lương mỹ vị hiếm có khó tìm.
Trong nhà Đồ gia vốn không câu nệ mấy phép tắc kiểu "ăn không nói, ngủ không lời", Đồ đại nương vừa ăn vừa hỏi trưởng tử tình hình công việc trong ngày.
Đồ Tiểu Kỳ khẽ nhíu mày:
“Đi đào than đá còn đỡ, ít ra no bụng. Ta chỉ sợ tháng sau lại bị bắt đi xây tường thành, lúc đó chỉ có cháo loãng uống cầm hơi, lại phải ở chỗ cao gió thổi lạnh căm căm, thật đúng là… khổ chẳng ai bằng.”
Xây tường thành?
Phải rồi. Ngọc Xương quan nằm sát biên giới Tây Nhung, nếu nâng tường thành cao thêm chút, ít ra còn có thể ngăn cản được đám người Nhung tràn sang. Mùa hè thì còn đỡ, đến mùa đông, Tây Nhung toàn đất hoang lạnh giá, bọn họ liền kéo nhau qua cướp lương thực của người Hán.
Vì vậy vào mùa hè, nơi này còn có thể thông thương một chút. Nhưng đến mùa đông, thành sẽ bị đóng kín — đơn giản vì sợ bọn Tây Nhung lại đến cướp bóc.
Bấy giờ, Đồ Tiểu Kỳ lại nói chuyện Vương Toàn:
“Vương thúc thật lợi hại, than nặng đến vậy mà cũng gánh không kêu một tiếng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT