“Thời gian mang thai vốn đều như vậy cả,” Tha lão thái thái mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần đắc ý, “So với con dâu nhà ta thì còn đỡ đấy. Cái thai ấy kén ăn chọn vị, nửa đêm đòi ăn mì sợi chan ớt mặt*, hại Quân Tiện nhà ta phải lồm cồm bò dậy, tự mình xuống bếp nấu cho nàng ăn. Ta đây làm nương mà còn chưa từng được nếm tay nghề nhi tử, cuối cùng làm xong rồi nàng lại không ăn. Ngươi xem, thật đúng là coi mình như tiên nữ!”
Oánh Trần nghe xong, không khỏi cảm thương thay cho Lâm Đạm Nguyệt, khóe mắt khẽ ươn ướt. Thẩm phu nhân cũng thành thật tiếp lời:
“Đều là như thế cả. Ngươi xem Oánh Trần nhà ta đó, thoạt nhìn thân thể cường tráng thế thôi, chứ ăn uống cũng kén chọn lắm. Sáng nay con rể làm trứng chiên bí đao, bánh xuân, nàng nhìn còn chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đến phiên Tha lão thái thái nói tới Oánh Trần thì lại là giọng điệu khác hẳn:
“Ấy là do con rể nhà các ngươi biết quan tâm, nữ nhân mang thai ấy à, có vậy mới được chiều chuộng một chút.”
Oánh Trần cùng Thẩm phu nhân liếc mắt nhìn nhau, cùng im lặng không đáp.
Lão thái thái kia lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play