Thiên Lạc rời đi trong sự vây quanh của đám đông.

Tiêu Duyệt Hàm vội vàng chen lên phía trước, cố gắng thuyết phục Thiên Lạc rút lại lời nói vừa rồi để mình bỏ tiền mời khách.

Nhưng hôm nay, bên cạnh Quân Thiên Lạc có quá nhiều người vây quanh, căn bản nàng không tài nào đến gần được.

“Cha, biểu ca có ý gì vậy chứ! Hắn làm vậy khiến Cảnh Hạo ca ca rất khó xử đấy!”

Tiêu Duyệt Hàm nhìn thấy phụ thân Tiêu Quân thì không nhịn được mà lập tức oán trách.

Tiêu Quân hạ giọng nói: “Ngươi về trước đi, ta đưa ông nội ngươi đến tửu lâu xem tình hình.”

“Vậy người nhớ tìm cơ hội nói với biểu ca một tiếng! Nếu hắn không muốn làm hoàng đế thì đến tế trời làm gì? Giờ đã đăng cơ rồi, cớ gì lại bắt Cảnh Hạo ca ca bỏ tiền đãi tiệc? Còn đến tận Tửu Lầu Quân Duyệt của nhà họ Tiêu nữa chứ, sau này con biết sống sao với Cảnh Hạo ca ca đây?”

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Duyệt Hàm tức đến đỏ bừng.

Tiêu Quân kéo nàng sang một bên, nghiêm giọng nói: “Sau này không được nói ra những lời này trước mặt bất kỳ ai nữa! Thiên Lạc đã chọn quay về, tức là hắn đã hạ quyết tâm rồi. Với nhà họ Tiêu chúng ta, đây là kết cục tốt nhất. Hắn và Tần Vương thế tử không cùng lập trường, sau này rất có thể sẽ đối đầu nhau. Ngươi đừng đứng giữa họ, tốt nhất sớm cắt đứt với Tần vương thế tử đi.”

Tiêu Duyệt Hàm nhìn phụ thân mình, mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi.

Nàng còn muốn tiếp tục khuyên nhủ nhưng Tiêu Quân đã xoay người rời đi.

---

“Bà nội ơi, chúng ta mau vào ăn món ngon đi ạ!”

“Không được không được! Trong đó toàn là quan to quyền quý, chúng ta mà vào sẽ bị đánh chết mất!”

“Nhưng chẳng phải hoàng đế mới nói hôm nay chúng ta cũng được vào ăn miễn phí sao?”

“Đúng vậy, trẫm đã nói rồi. Tiểu đệ đệ, đi nào, hoàng đế ca ca dẫn ngươi vào ăn.”

Trước cửa Tửu Lầu Quân Duyệt, một cậu bé ăn mặc rách rưới đang nhìn tửu lầu với ánh mắt đầy ao ước nhưng lại bị bà nội ngăn lại không cho vào. Cảnh tượng ấy vừa vặn bị Thiên Lạc bắt gặp, nàng lập tức bước đến, nắm tay cậu bé rồi tươi cười kéo vào trong.

“Ngươi tên là gì?” Thiên Lạc hỏi.

“Khuê Ca Nhi ạ.”

Bà lão thấy vậy thì vội vã sợ hãi chạy theo, miệng không ngừng lẩm bẩm “không được đâu”.

Thấy hoàng đế ca ca tốt bụng như vậy, lại nhớ đến việc vừa rồi nghe người ta nói ngôi vị hoàng đế của hắn không vững, Khuê Ca Nhi cười toe toét để lộ cái miệng không răng, chúc phúc: “Chúc hoàng đế ca ca ngồi vững ngai vàng ạ!”

Sắc mặt bà lão sợ đến biến dạng, ai ngờ Thiên Lạc chỉ khẽ gõ mũi Khuê Ca Nhi rồi vui vẻ nói: “Lời chúc của trẻ con là linh nghiệm nhất, vậy trẫm xin nhận lời chúc tốt lành này nhé.”

Nói rồi, nàng quay đầu hét lớn với đám dân chúng đang vây quanh:

“Không cần khách sáo, mọi người vào ăn đi. Tửu Lầu Quân Duyệt mở tiệc suốt ba ngày, đủ một bàn là khai tiệc, mỗi bàn ăn trong một canh giờ, ăn xong thì mời nhường chỗ cho người sau. Mọi người cùng nhau chúc mừng cho trẫm nhé!”

Dân chúng chưa bao giờ gặp vị hoàng đế nào gần gũi như vậy, nghe Thiên Lạc hô hào, họ liền vui vẻ chen nhau vào trong, Tiêu gia cũng lập tức cử người đến giữ trật tự trước cửa.

“Hoàng thượng, nô tài còn có việc, không vào trong nữa.”

Đại nội tổng quản Bùi Trung không nể mặt chút nào.

Tân đế đăng cơ, đến hoàng đế cũng đi dự yến, vậy mà hắn lại không đi.

Chưa đợi Thiên Lạc lên tiếng, một chiếc kiệu đã chắn ngang cửa tửu lầu, Bùi Trung cứ thế ung dung ngồi lên rồi rời đi như chẳng có ai tồn tại.

Lễ Thân Vương xưa nay vốn cao quý, được xưng là vương gia giàu có sang trọng, dĩ nhiên sẽ không ngồi ăn cùng dân thường.

Hắn cười tủm tỉm đưa Thiên Lạc một hộp tặng lễ, chúc nàng đăng cơ cát tường rồi lặng lẽ chuồn mất.

Phần lớn đại thần đều không mấy nể mặt, họ lần lượt đến cáo từ. Thiên Lạc hoàn toàn làm lơ, để thị vệ thân cận của ông ngoại ra tiễn khách.

Nhưng người khiến nàng phải nhìn bằng con mắt khác chính là Tần Vương thế tử - Quân Cảnh Hạo, vậy mà lại thật sự vào trong.

Về khoản “khiêm nhường lễ hiền”, Quân Cảnh Hạo tự thấy mình không thua bất kỳ ai trong đồng lứa.

Huống hồ hôm nay còn để hắn bỏ tiền đãi khách, cái danh tiếng tốt này sao có thể để một mình Quân Thiên Lạc hưởng?

Nhưng mà Quân Thiên Lạc đúng là quá giả tạo!

Còn ác nữa!

Ăn cùng dân đen bình thường đã đủ khiến người ta không chịu nổi, vậy mà Quân Thiên Lạc không chỉ đi chúc rượu từng bàn, đến khi nghe có vài người bệnh mà không có tiền chữa, hắn còn trực tiếp đến ngồi cạnh họ luôn.

Còn bắt mạch cho họ nữa?!

Có bệnh à?!

Không phải đại phu, bắt mạch cái gì hả?

Thật sự tưởng rằng mời vài người ăn một bữa cơm là có thể thu phục lòng dân sao?

Rồi ngai vàng sẽ vững chắc chắc?

Quân Cảnh Hạo cảm thấy Quân Thiên Lạc quá nông cạn, hoàn toàn không hiểu đạo lý làm vua.

Trị quốc thì ban ân huệ chỉ là tiểu xảo, chủ yếu vẫn phải dựa vào áp chế giai cấp.

Quân Cảnh Hạo khẽ lắc đầu.

Chỉ là mấy trò mèo không đáng để mắt!

Thấy ở đây chẳng còn chỗ nào cho mình thể hiện, hắn cũng đứng dậy rời đi.

---

Thấy biểu đệ của mình đã “đuổi sạch” những người cuối cùng, dân chúng thì không ngớt lời khen ngợi tân hoàng, Tiêu gia công tử Tiêu Hằng Kính đắc ý ra mặt.

“Biểu ca mở y quán ở đâu vậy?”

Dù sao kiếp trước mình cũng từng hành y, mà trong trí nhớ của nàng, Tiêu Hằng Kính học y lúc nào cũng lỗ vốn nên không nhịn được mà hỏi một câu.

Tiêu Hằng Kính căng thẳng liếc nhìn phụ thân Tiêu Quân ở đằng xa, rồi mới nhỏ giọng nói cho Thiên Lạc biết chỗ đặt y quán:

“Đó là nhà đứng tên đại bá, vừa mới cho ta mượn dùng tạm. Ngươi biết đấy, nương ta không cho ta học y, ta đều làm lén cả. Đừng để cha nương ta biết.”

Nghe Tiêu Hằng Kính nói vậy, Thiên Lạc ngoan ngoãn gật đầu.

Tiêu Hằng Kính không nhịn được định xoa đầu biểu đệ, nhưng nghĩ đến việc giờ hân đã là hoàng đế rồi, thì lại vội vàng rụt tay về.

---

Phủ Trấn Quốc Công.

Thấy chỉ có cha và đại bá về ăn cơm, mà ông nội đến giờ vẫn chưa quay lại, Tiêu Duyệt Hàm ăn cũng chẳng vô.

“Cha, người đến tửu lâu tìm ông nội đi, biểu ca đã để dân chúng ăn cả một ngày rồi, tốn bao nhiêu ngân lượng chứ! Nếu không được thì… để Tiêu gia chúng ta chi đi?”

Tiêu Quân vừa ăn vừa thong thả đáp:

“Chuyện nên do ai bỏ tiền, ông nội ngươi tự có chừng mực, ngươi là nữ tử, đừng quản mấy việc này.”

Tiêu Duyệt Hàm ấm ức cắn môi, quay sang nhìn mẫu thân mình.

Khương Tuyết Như vẫn tao nhã ăn cơm nhưng lời nói ra lại vô cùng cay nghiệt:

“Thiên Lạc đúng là quá đáng! Không biết bản thân đang ở trong tình thế nào sao? Vừa mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế đã đi gây thù khắp nơi! Nghe nói quốc khố đã trống rỗng từ lâu, nếu hắn không bỏ được số tiền này, thì để Tiêu gia chúng ta thay hắn chi đi.”

“Ngươi là nữ nhân thì biết gì! Bây giờ Thiên Lạc là hoàng đế rồi, đừng nói bậy nữa.”

“Ta nói bậy chỗ nào?”

Bị trượng phu quát, Khương Tuyết Như cũng nổi giận, phản bác ngay:

“Trong triều, ngoài Tiêu gia ra thì có được mấy đại thần quyền thế đứng về phía hắn? Rõ ràng Tiểu Hàm đang thân thiết với Tần vương thế tử, hắn không biết nhân cơ hội kết giao, lại còn làm mấy chuyện khiến người ta khó xử như vậy. Đường đường là hoàng đế mà nuôi không nổi Tiêu gia quân, để Tiêu gia chúng ta phải nuôi thay, vậy mà còn có mặt mũi mời dân chúng đến Tửu Lầu Quân Duyệt ăn cơm? Hắn nghĩ gì vậy không biết!”

“Bộp!”

Một tiếng đập mạnh vang lên, Tiêu Diệc, người vẫn ngồi trên xe lăn im lặng nãy giờ, đập bát thật mạnh xuống bàn, khiến cả nhà ba người Tiêu Quân đều giật mình.

Khương Tuyết Như thấy đại phòng không nể mặt mình, mặt liền sầm xuống, bỏ đũa đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Tiêu Duyệt Hàm ấm ức cắn môi, mắt đỏ hoe, cũng đứng dậy nói:

“Cha, ta đi xem nương.”

Nói xong, nàng còn không quên hành lễ với Tiêu Diệc một cái.

Tiêu Quân vội vàng xin lỗi:

“Đại ca, xin lỗi ngươi. Ngươi biết đấy, Tuyết Như xuất thân giang hồ, tính tình nóng nảy, nói chuyện lại hay hơn thua nhưng cũng không có ác ý gì đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play