Nhưng phụ thân hắn là Tiêu Dận và đại ca Tiêu Diệc đã dẫn theo một đội Tiêu gia quân ra ngoài tìm người mà đến giờ vẫn chưa quay về.

Dù hắn là Tiêu gia nhị gia nhưng lại làm nghề buôn bán, căn bản không chen lời được.

Nghe cuộc đối thoại trên lễ đài, hắn chỉ có thể sốt ruột suông.

Lúc này, các đại thần đã vô cùng phẫn nộ.

“Còn có chuyện gì khó hơn việc tế trời?”

“Tế trời cũng không chịu tham gia, còn nói gì đến gánh vác trọng trách?”

“Nếu thái tử không muốn làm hoàng đế, vậy ta đề nghị chọn người khác làm tân hoàng.”

Trong đám đại thần lập tức vang lên vô số lời bất lợi cho Quân Thiên Lạc.

Quan phụ trách của Khâm Thiên Giám cũng đứng ra vào lúc này.

“Hôm nay giờ Tỵ là một thời khắc cát tường trăm năm hiếm gặp, nếu bỏ lỡ thời gian này, e rằng nước Đông Ninh sẽ vuột mất cơ hội nghìn năm có một. Mong Thủ phụ nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết.”

Lập tức có người đề xuất rằng thế lực của Tần Vương là lớn nhất, thích hợp nhất làm hoàng đế, chi bằng để Tần Vương thế tử thay mặt tế trời.

Cũng có người đề nghị rằng Lễ Thân Vương là đệ đệ ruột của tiên hoàng, càng danh chính ngôn thuận hơn Tần Vương.

Thủ phụ Đường Tấn lại một lần nữa đứng ra chủ trì công đạo.

“Giờ lành liên quan đến quốc vận và sự ổn định trăm năm của nước Đông Ninh, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Nay mọi người đều đồng ý lập tân hoàng nhưng lại chưa xác định rõ ai, theo ý kiến của ta, xin mời Lễ Thân Vương và Tần Vương thế tử cùng nhau lên đài hoàn thành nghi thức tế trời. Còn việc ai sẽ là tân hoàng, chúng ta sẽ bàn sau. Thế nào?”

Quan viên đồng loạt hưởng ứng, dân chúng bên dưới cũng bắt đầu ủng hộ.

Ngay khi tân hoàng sắp bị thay bằng một cách như trò đùa, một giọng nói mang khí thế bức người bỗng vang lên từ phương xa.

“Lão tặc Đường Tấn, ai cho ngươi cái gan tự mình quyết định ai tế trời hả?”

Lời vừa dứt, một thanh phi kiếm đã lao từ trăm mét đến, bay vút lên không trung của chùa Bàn Long.

Giây tiếp theo, phi kiếm lao thẳng xuống, xuyên vào đám đông, một kẻ đang kích động dân chúng bị Tiêu Dận tóm lên không trung rồi ném mạnh xuống giữa đám đại thần.

“Hay cho ngươi, Đường Tấn! Là Thủ phụ mà để quản gia của mình trà trộn vào đám đông, cố ý xúi giục gây rối, bôi nhọ danh tiếng của tân hoàng, đúng là tội ác tày trời! Đáng chém đầu!”

Thủ phụ nhìn thấy Quân Thiên Lạc thì sắc mặt khựng lại.

Nhưng trong mắt hắn không có quá nhiều sợ hãi, biện bạch:

“Thái tử, người này quả thật từng là quản gia trong phủ thần, nhưng vì trộm cắp nên đã bị đuổi ra khỏi phủ hai ngày trước. Thần hoàn toàn không biết hắn lẫn trong đám người. Mong Thái tử minh xét.”

Thiên Lạc sải bước vững vàng, từng bước đi lên tế đàn.

Vừa đi, nàng vừa hạ lệnh:

“Tên chó này trước trộm cắp tài sản của phủ Thủ phụ, sau lại kích động lòng người, làm loạn triều cục, Trấn Quốc Công, thay trẫm dùng hắn tế trời đi.”

Thủ phụ trừng mắt, định lên tiếng ngăn cản thì Tiêu Dận đã vung đao chém xuống.

Đầu quản gia bay lên không trung, lúc ấy hắn mới bổ sung một câu: “Thần tuân chỉ.”

Toàn trường im phăng phắc.

Máu tươi của quản gia bắn đầy cẩm phục của Thủ phụ như mực đen rơi vào nước trong, lan tỏa khắp chùa Bàn Long.

So với cảnh náo loạn ban nãy, bầu không khí lập tức nghiêm nghị hẳn lên.

Lễ tế trời đã được luyện tập vài lần trước đó, Thiên Lạc vẫn còn ký ức nên trình tự được tiến hành rất suôn sẻ.

Lễ thành, phe trung thành với hoàng quyền do Tiêu Dận đứng đầu lập tức quỳ xuống trước.

Một số kẻ mang tâm tư riêng cũng đành phải thuận theo vì sợ máu tươi vẫn còn vương trên tế đàn.

Dân chúng cũng quỳ xuống, đồng thanh hô vạn tuế ba lần.

“Bình thân.”

Đến lúc này, tân hoàng đáng lẽ nên lui xuống.

Nhưng Thiên Lạc vẫn đứng trên đài tế trời cao cao, chỉ thấy nàng vung tay áo, hùng hồn tuyên bố lời đăng cơ:

“Cảm tạ trời đất! Cảm tạ ông trời đã để trẫm trở thành hoàng đế của nước Đông Ninh!”

Các đại thần đồng loạt giật khóe miệng.

Cái quái gì vậy!

Ngươi nên cảm ơn cha ngươi là kẻ si tình, cả hậu cung chỉ có mỗi mẫu thân ngươi là hoàng hậu chứ!

Ngươi nên cảm ơn mẹ ngươi là một con gà mái không biết đẻ, mới sinh ra mỗi mình ngươi - một phế vật không cứu nổi chứ!

Nhưng Thiên Lạc không nghe thấy tiếng lòng của đại thần, nàng tiếp tục ăn nói hùng hồn:

“Trẫm là người được trời chọn, cho nên từ nay ý chỉ của trẫm chính là thiên ý. Kẻ nào dám trái lệnh trẫm, tức là nghịch thiên!”

(¬_¬)

Quần thần cạn lời.

Đừng nói là quần thần, ngay cả Tiêu Dận cũng co giật khóe miệng, hắn cảm thấy cháu ngoan của mình hơi lỗi thời rồi.

Từ trăm năm trước đã không còn ai nói kiểu này nữa.

Tần Vương Thế tử - Quân Cảnh Hạo, còn bật cười thành tiếng ngay tại chỗ.

“Hoàng thượng, nói quá rồi đó.”

“Thế nào? Tần Vương Thế tử không tin trẫm là thiên ý sao?”

Quân Cảnh Hạo chẳng buồn đáp nữa.

Ai ngờ Thiên Lạc lại đột nhiên chỉ lên trời, lớn tiếng quát:

“Nếu trẫm là người đại diện cho thiên ý, vậy xin trời giáng một đạo thiên lôi, để chứng minh với thiên hạ!”

Lời vừa dứt, chỉ nghe trên trời “ầm” một tiếng nổ vang, tiếng sấm dữ dội khiến mặt đất cũng rung lên một cái.

Dân chúng sợ hãi quỳ xuống lần nữa.

Nếu trước đó họ còn có chút dị nghị vì tân hoàng không đến kịp lễ tế trời thì bây giờ, họ đã thật sự thần phục.

Các đại thần sững sờ.

Quân Cảnh Hạo càng không thể tin nổi.

“Không thể nào! Chỉ là thời tiết hôm nay xấu thôi!”

Một phế vật thì làm sao có thể dẫn động thiên lôi?

Khóe môi Thiên Lạc khẽ cong lên.

“Ồ, vậy mời Tần Vương thế tử gọi một tiếng xem ông trời có thèm để ý ngươi không?”

Đối mặt với sự khiêu khích của Thiên Lạc, tất nhiên là Quân Cảnh Hạo sẽ không ngây thơ mà mắc bẫy.

Nhưng Lễ Thân Vương Quân Đình bên cạnh lại cười khà khà:

“Bổn vương thử xem sao.”

Nói rồi, hắn ngửa đầu hét lớn lên bầu trời:

“Nếu ông trời cảm thấy Tần Vương đại diện cho thiên ý, xin giáng một đạo thiên lôi!”

Hét xong, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đến cả gió cũng không nổi.

Nhưng khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn lại hét một tiếng nữa:

“Nếu ông trời cảm thấy tân hoàng đại diện cho thiên ý, xin lại giáng thêm một đạo thiên lôi!”

Lần này, mọi người đều bật cười.

Quân Cảnh Hạo cũng bật cười.

Quả không hổ là Lễ Thân Vương.

Quả thực vô lại!

Nhưng nụ cười của hắn vừa nhen nhóm trên môi, còn chưa kịp rạng rỡ thì…

“Ầm!.”

Một đạo thiên lôi lại nổ vang.

Lúc này, thật sự tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Tiêu Dận cũng tròn mắt nhìn lên trời, đứng lặng hồi lâu mà không hiểu chuyện này xảy ra kiểu gì.

Khóe môi Thiên Lạc khẽ cong.

Thời mạt thế vốn thường xuyên có thời tiết cực đoan, mấy thứ hiệu ứng âm thanh này trong không gian của nàng không thiếu đây.

Chỉ cần di chuyển không gian lên trên rồi hướng xuống dưới mà mở ra, cộng thêm âm thanh hỗ trợ thì nàng chính là thiên ý rồi!

Dù sao thì nàng - Quân Thiên Lạc, bây giờ cũng là hoàng đế rồi, đương nhiên phải làm vài chiêu thu hút sự chú ý chứ.

Nàng liếc xuống đám quần thần, hỏi:

“Còn ai cảm thấy trẫm không đại diện cho thiên ý nữa không?”

Dân chúng đã sớm lại quỳ xuống, đồng thanh hô vạn tuế ba lần.

Quần thần thì không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra nhưng đối với “trời”, ai nấy vẫn có lòng kính sợ cơ bản.

Dù trong lòng vẫn có kẻ chưa phục, giờ phút này cũng chỉ có thể lại quỳ xuống và hô vạn tuế.

“Sao trông Tần Vương thế tử có vẻ hơi không vui?”

Thấy Thiên Lạc cứ mãi "quất xác" Quân Cảnh Hạo, Tiêu Duyệt Hàm đứng bên cạnh bị kéo lên đài đáp lời cũng lo lắng đến mức sắp khóc, ánh mắt nàng nhìn Thiên Lạc đầy trách móc.

Biết rõ nàng và Cảnh Hạo ca ca đang thân thiết, vậy mà vẫn cứ bám lấy người ta không buông.

Người nói không muốn làm hoàng đế là hắn, giờ bám lấy Cảnh Hạo ca ca gây khó dễ cũng là hắn!

Hắn rốt cuộc muốn gì chứ?

Quân Cảnh Hạo cười gượng:

“Sao thần lại không vui được? Thần vô cùng vui mừng! Chúc mừng Hoàng thượng, mừng chuyện vui lớn của Hoàng thượng!”

“Vậy đã vui đến thế thì có thể mời mọi người ăn một bữa mừng cho trẫm không?”

“……”

Hắn mời các đại thần?

Khỉ thật!

Có phải hắn lên làm hoàng đế đâu!

Nhưng đúng là vì hắn đã xem thường Quân Thiên Lạc nên mới rơi vào thế hạ phong trong chuyện hôm nay, giờ hắn chỉ có thể nghiến răng gật đầu:

“Thần vô cùng vinh hạnh.”

Thiên Lạc gật đầu “tốt”, rồi đột nhiên quay về phía dân chúng nói lớn:

“Các vị hương thân phụ lão, hôm qua trẫm bị người bắt cóc ra khỏi hoàng cung, suýt nữa thì mất mạng bên ngoài nên hôm nay mới đến muộn. Ở đây trẫm xin cáo lỗi cùng mọi người.”

Cả đám đông xôn xao.

Thì ra là bị ám sát!

Bảo sao đến muộn!

Xem ra làm hoàng đế cũng không dễ gì!

“Từ nay các người chính là người thân của trẫm. Có điều gì khó khăn, nhất định phải nói với trẫm. Trẫm còn trẻ, mới 17 tuổi, mất cha mất mẹ, đây cũng là lần đầu tiên làm hoàng đế, có thể sẽ có lúc chưa trọn vẹn nhưng trẫm sẽ cố gắng hết sức để giải quyết mọi vấn đề cho gia đình mình.

Trong thời gian trẫm tại vị, sẽ cố gắng để mọi người được tự do ăn no, mặc ấm, có nhà ở. Hôm nay Tần Vương thế tử vui vẻ, muốn đãi khách, địa điểm… cứ chọn Tửu Lầu Quân Duyệt của Tiêu gia nhé. Chỉ cần là bách tính nước Đông Ninh, trong vòng ba ngày tới đều có thể rủ người thân và bạn bé đến Tửu Lầu Quân Duyệt ăn một bữa no nê.”

“Chư vị thần tử, gia nhân của trẫm, ta đi nào!”

Dân chúng lập tức bùng nổ!

Chưa từng có vị hoàng đế nào gọi bọn họ là “gia nhân”!

Cũng chưa từng có vị hoàng đế nào vì dân mà nói ra những lời trực tiếp và rõ ràng đến vậy, khiến người ta tràn đầy hy vọng!

Lại càng chưa có hoàng đế nào vừa đăng cơ là đã đãi dân ăn cơm cả!

Giây tiếp theo, trong đám đông lại vang lên tiếng hô vạn tuế ba lần nữa.

So với trước đó, lần này là tiếng hô vạn tuế càng phát ra chân thành hơn.

Các đại thần nhìn Quân Cảnh Hạo, người lúc này đang có sắc mặt cứ như vừa nuốt phải một trăm con ruồi, với ánh mắt đầy đồng cảm.

Đồng thời bọn họ cũng phát hiện ra một điều rằng:

Vị thái tử luôn nhã nhặn, nhút nhát, dễ bắt nạt kia… hình như không đơn giản chút nào đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play