"Ngươi về sau có tính toán gì không? Bằng không, ở nhà của ta?" Giọng Phong Tình Tuyết thanh thúy, nhìn Diệp Phục Thiên với đôi mắt dễ thương, có vài phần chờ mong.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên đánh giá Phong Tình Tuyết. Thấy ánh mắt của hắn, mặt cô gái lập tức đỏ lên.
"Không được, ta có thể sẽ rời khỏi Thành Thanh Châu." Diệp Phục Thiên nói ra, làm Phong Tình Tuyết sững sờ, trong lòng xiết chặt, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi làm chuyện ta nên làm." Diệp Phục Thiên cười cười nói: "Tình Tuyết, ta phải đi. Ngươi cũng về nhà đi, thay ta cáo từ Phong bá phụ. Các ngươi về sau phải bảo trọng."
Nói xong, Diệp Phục Thiên đi trở về bên người Hoa Phong Lưu, cõng ông lên, cùng Dư Sinh đi ra bên ngoài.
Phong Tình Tuyết còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Diệp Phục Thiên rời đi, đột nhiên la lớn: "Diệp Phục Thiên!"
Diệp Phục Thiên quay đầu lại nhìn nàng.
"Ta thích ngươi!" Thiếu nữ lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói.
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu nữ, trong đôi mắt hiện lên một vòng sáng lạn tươi cười, nói: "Ta đã nói rồi, người như ta làm sao có ai thích được. Về sau không nên nghĩ tới ta nữa."
Nói xong, hắn quay đầu đi về phía trước. Nước mắt Phong Tình Tuyết chảy xuống, sau đó nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc.
Diệp Phục Thiên không dừng lại, hắn sợ mình mềm lòng, không nỡ đi. Dù sao, Phong Tình Tuyết nhìn rất đẹp.
"Có phải ta không ở đây, ngươi sẽ tiến lên hay không." Hoa Phong Lưu trên lưng Diệp Phục Thiên nói.
"Thế nào, nhược thủy ba ngàn, ta chỉ lấy một gáo. Ta chỉ thích một mình yêu tinh thôi." Diệp Phục Thiên thản nhiên nói. Hoa Phong Lưu trợn trắng mắt: "Ngươi vô sỉ như vậy, làm thế nào lừa gạt được nữ nhi của ta?"
"Nhan sắc." Diệp Phục Thiên nói ra hai chữ.
". . ." Hoa Phong Lưu không phản bác được.
"Lão sư, ngài chừng nào thì mới khỏe lại? Ta cứ cõng ngài mãi, sợ người khác hiểu lầm." Diệp Phục Thiên thấp giọng nói.
"Không muốn cõng thì tùy tiện ném vào góc nào đi." Hoa Phong Lưu đáp lại. Trận chiến ấy, ông đã rút sạch tinh thần lực để tái sinh cầm hồn, tạo thành thương thế không thể nghịch chuyển, chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững.
"Nhạc phụ, ta sai rồi." Diệp Phục Thiên vội nói. Hoa Phong Lưu lúc này mới thỏa mãn cười cười.
"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Hoa Phong Lưu hỏi.
"Đi giết một người." Diệp Phục Thiên đáp.
. . .
Trên không trung Học cung Thanh Châu, có một đầu Hắc Phong Điêu vờn quanh. Đôi mắt lợi hại của nó chằm chằm vào khu vực Thổ Hành cung phía dưới.
Trong lúc nhất thời không tìm được người muốn tìm, đầu Hắc Phong Điêu này vẫn xoay quanh trên không, cho đến khi có một thân ảnh đi ra từ Thổ Hành cung, tiến về một tửu quán bên ngoài học cung. Hắc Phong Điêu phi hành trên không trung mới ngự phong rời đi, cũng không khiến người phía dưới chú ý.
Mộ Dung Thu gần đây có thể nói là đường làm quan rộng mở. Tuy chuyến đi Thiên Yêu Sơn thất bại, nhưng hắn đã thành lập được tình hữu nghị với Thiếu phủ chủ Đông Hải Phủ nên rất hài lòng. Điều này làm cho địa vị của hắn tại Mộ Dung thương hội được nâng lên, đã bị ngầm xem là người kế thừa đời sau. Mà phụ thân hắn hôm nay lại được nhậm mệnh làm thành chủ Thành Thanh Châu. Hôm nay, Thành Thanh Châu này đều do một nhà hắn khống chế.
Tuy nhiên, hắn cũng biết rất nhiều người khó chịu với hắn, thậm chí cả nhiều đồng môn trong Học cung Thanh Châu. Nhưng thế thì sao, nhìn thấy hắn, họ chẳng phải vẫn khách sáo sao?
Trong tửu quán Đại Đường có không ít người, phần lớn đều là đệ tử Học cung Thanh Châu. Thấy một đoàn người Mộ Dung Thu tới, không ít người gật đầu thăm hỏi. Mộ Dung Thu tựa hồ rất hài lòng, cười tìm một nơi ngồi xuống.
Rượu và thức ăn được dọn lên, một đoàn người bắt đầu hàn huyên.
"Mộ Dung sư đệ thiên phú dị bẩm, nhanh như vậy đã bước chân vào Vinh Diệu cảnh, về sau tất nhập Pháp Tướng cảnh, thăng Thiên Vị cảnh." Có đệ tử Thổ Hành cung lấy lòng nói.
Bốn cảnh giới tu hành đầu tiên là Giác Tỉnh, Vinh Diệu, Pháp Tướng, Thiên Vị.
Pháp Tướng cảnh có thể trở thành nhân vật cấp trưởng lão ở Thành Thanh Châu. Mạnh hơn một ít thì có thể đảm nhiệm cung chủ các cung. Dù sao người mạnh nhất Thành Thanh Châu cũng chỉ là Pháp Tướng cảnh đỉnh phong. Trước kia, Hoa Phong Lưu được cho là đệ nhất cường giả Thành Thanh Châu bởi vì ông từng là tồn tại Thiên Vị cảnh, đặt ở toàn bộ Đông Hải Phủ đều thuộc về cường giả tuyệt đối.
"Đó là đương nhiên, tương lai ca ta muốn chấp chưởng Thành Thanh Châu, tự nhiên sẽ là người mạnh nhất Thành Thanh Châu." Mộ Dung Thanh nhõng nhẽo cười nói.
"Đúng, thời điểm sư đệ hô phong hoán vũ, chớ quên chúng ta, những sư huynh đệ này." Có người nâng chén cười nói. Mộ Dung Thu dáng vẻ tao nhã, nâng chén cùng uống, ánh mắt nhìn về phía sau, tựa hồ đang suy tư điều gì.
"Về phương diện nữ nhân, ta tựa hồ có chút thất bại." Mộ Dung Thu nhàn nhạt mở miệng, khiến cho không khí chợt lắng xuống.