Về sau, thành chủ Vệ Mông bị điều đi, rời khỏi Thành Thanh Châu. Mộ Dung Vân Sơn của Mộ Dung thương hội lại nhận lấy vị trí của Vệ Mông, chấp chưởng Thành Thanh Châu.

Rất nhiều người đối với việc này phi thường bất mãn. Hôm nay trong thành lưu truyền rất nhiều tin đồn về việc Thiên Yêu Sơn có di tích của Diệp Thanh Đế. Những ngày này, cường giả từ Đông Hải Phủ không ngừng đổ về, tựa hồ cũng muốn xác minh điểm này. Nhưng người tiến về Thiên Yêu Sơn đều không công mà về, có người đi đến nửa đường, có người tiếp cận di tích thì nghe nói bị vạn yêu vây công. Nghe đồn, chính vì cái di tích này mà Thiếu phủ chủ Đông Hải Phủ đã liên hợp với thành chủ và Mộ Dung thương hội mở đường, khu trục bầy yêu tại Thiên Yêu Sơn, còn bức bách Học cung Thanh Châu cùng Tần Soái tiến công, chính họ đã tạo thành thú triều lần này.

Tin đồn như vậy truyền đi, có thể nói mọi người đều rất bất mãn.

Nhưng cũng không ai dám làm gì. Mộ Dung thương hội vốn là thế lực đỉnh cấp của Thành Thanh Châu, hôm nay lại khống chế quyền hành thành chủ, ai dám nhiều lời? Huống chi bên trên còn có chỗ dựa là Thiếu phủ chủ Đông Hải Phủ. Người Thành Thanh Châu nhiều nhất cũng chỉ dám ở sau lưng phàn nàn, thầm mắng, cho nên cũng không thay đổi được gì. Ngay cả thánh địa của Thành Thanh Châu là Học cung Thanh Châu cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Diệp gia phủ đệ ở Thành Thanh Châu, một đầu Hắc Phong Điêu từ trên trời giáng xuống, thả ba đạo thân ảnh xuống rồi giương cánh bay lên, trên không Thành Thanh Châu xoay quanh vài vòng.

Diệp Phục Thiên, Dư Sinh cùng Hoa Phong Lưu xuất hiện ở Diệp gia. Rời núi nhanh như vậy chính là vì lo lắng cho người nhà.

Nhưng lúc bọn họ trở lại, tâm Diệp Phục Thiên không ngừng chìm xuống. Giờ phút này, Diệp gia phủ đệ đã hóa thành một mảnh tường đổ hoang tàn, bừa bộn không chịu nổi, liếc nhìn lại không thấy một bóng người.

"Cha, mẹ." Diệp Phục Thiên hướng về phía phủ đệ của cha mẹ chạy đi, phòng ốc sụp đổ, toàn bộ đều trống rỗng.

"Nghĩa phụ." Trong thanh âm Diệp Phục Thiên có một cỗ bi thương, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Dư Sinh cũng tìm kiếm khắp nơi, hai mắt đỏ bừng.

Xảy ra chuyện gì, Diệp gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Phục Thiên rất sợ hãi. Thời điểm ở Thiên Yêu Sơn nhảy xuống hạp cốc, hắn cũng không sợ hãi như giờ phút này.

"Diệp Phục Thiên." Đúng vào lúc này, có người gọi hắn. Diệp Phục Thiên xoay người thì thấy một bóng hình xinh đẹp đang chạy về phía mình. Thân hình xinh đẹp ấy trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt.

"Ngươi còn sống, ngươi còn sống. . ." Mắt thiếu nữ hồng hồng, nước mắt chảy xuôi trên quần áo Diệp Phục Thiên.

"Tình Tuyết, người nhà của ta đâu, ngươi biết bọn họ thế nào không?" Diệp Phục Thiên nâng thiếu nữ dậy, lau khô nước mắt cho nàng. Phong Tình Tuyết khuôn mặt hơi hồng, cúi đầu nói: "Diệp thúc thúc bọn họ không có việc gì. Cha ta bảo ta chuyển lời với ngươi, bọn họ dọn đi rồi, đã rời khỏi Thành Thanh Châu, cho nên ngươi không cần lo lắng cho họ."

"Cũng không nói là đi đâu sao?" Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng thở ra, may mà không gặp chuyện không may.

Phong Tình Tuyết lắc đầu, nói: "Cha ta còn nói không muốn để ta tiết lộ tung tích của những người khác. Diệp thúc thúc bọn họ lặng lẽ đi, sợ ngươi lo lắng mới kêu ta chuyển lời cho ngươi."

Diệp Phục Thiên sững sờ, lập tức ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mắng: "Diệp Bách Xuyên, ngươi là tên khốn kiếp!"

Ánh mắt hắn hồng hồng. Thông minh như hắn, hôm nay sao lại không biết thân thế mình có vấn đề. Trên người hắn, trên người nghĩa phụ, đều có bí mật. Hôm nay, cả nhà biến mất trong bối cảnh thú triều, không ai chú ý. Nhưng Diệp Phục Thiên biết rõ, đây là để giấu diếm những bí mật kia.

Về sau, ở Thành Thanh Châu, không còn Diệp gia.

Đông Hải biển rộng mênh mông, hắn đi đâu tìm người đây?

Bọn họ rõ ràng là có chủ tâm không cho hắn tìm được.

"Tình Tuyết, Thành Thanh Châu hiện tại thế nào, những người Đông Hải Phủ kia đã đi chưa?" Diệp Phục Thiên hỏi. Nếu như Hạ Phàm vẫn chưa đi, hắn cần phải cẩn thận một chút.

"Hạ Phàm bọn họ đã đi, người của thành Hắc Diễm cũng đã rút lui. Học cung Thanh Châu nguyên khí đại thương. Tần tướng quân cùng quân đoàn Hắc Kỳ Lân bị Hạ Phàm, phủ thành chủ và Mộ Dung thương hội phế bỏ cùng trấn áp. Hiện tại thành chủ là Mộ Dung Vân Sơn. Những ngày này, lục tục có người từ bên ngoài đến Thành Thanh Châu tìm di tích, nhưng toàn bộ đều không công mà về." Phong Tình Tuyết nói một hơi.

"Tần tướng quân bị phế?" Trong lòng Diệp Phục Thiên run lên.

"Ừm." Phong Tình Tuyết gật đầu. Ánh mắt Diệp Phục Thiên cực lạnh. Thần thủ hộ của Thành Thanh Châu, thống lĩnh quân đoàn Hắc Kỳ Lân, một mực chống cự kẻ thù bên ngoài, không ngờ lại bị Thiếu phủ chủ đến từ Đông Hải Phủ phế bỏ.

Những đại nhân vật chưởng khống quyền lực và sức mạnh tuyệt đối, tùy ý đùa bỡn tính mạng người khác. Nếu hắn mạng không lớn, cũng đã chết ở Thiên Yêu Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play