Mộ Dung Thu thích Hoa Giải Ngữ không phải là bí mật, nhưng Hoa Giải Ngữ lại ở cùng Diệp Phục Thiên. Về sau, Mộ Dung Thanh giới thiệu Phong Tình Tuyết cho hắn, mọi người đều cho rằng Phong Tình Tuyết sẽ về tay hắn, nhưng kết quả, Phong Tình Tuyết tựa hồ vẫn còn lưu luyến Diệp Phục Thiên.

"Phong Tình Tuyết, tiện nhân kia không biết tốt xấu, căn bản không xứng với huynh trưởng. Ca, ngươi cần gì phải chú ý."

"Không sai, sư đệ ngươi bây giờ là thân phận gì, về sau hẳn là mỹ nữ như mây."

"Phong Tình Tuyết thật sự là mắt bị mù. Lúc trước đã khuyên nàng rời xa Diệp Phục Thiên, sau này không ngờ lại quấn lấy. Hôm nay, hắn chẳng phải đã chết trong miệng yêu thú sao. Mà huynh trưởng đã hô phong hoán vũ, nàng về sau chỉ có hối hận thôi." Mộ Dung Thanh nói.

"Ta ngược lại hi vọng hắn không chết, như vậy càng có ý tứ." Mộ Dung Thu lạnh lùng nói.

"Huynh trưởng nói rất đúng, nếu như hắn không chết, chỉ cần nhìn thấy huynh trưởng sẽ nơm nớp lo sợ." Mộ Dung Thanh khanh khách cười. Sau đó, nàng lại phát hiện tửu quán chợt im lặng, rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người bọn họ. Mộ Dung Thanh nhíu mày, đôi mắt hướng về phía cửa, sau đó liền chứng kiến ở cửa ra vào tửu quán Đại Đường, có một thân ảnh anh tuấn ngạo nghễ mà đứng.

"Các ngươi đều nói đúng." Giọng Diệp Phục Thiên vang lên. Trong mắt thiếu niên mỉm cười, hết sức trào phúng, không bị trói buộc!

"Diệp Phục Thiên!" Ánh mắt Mộ Dung Thu trầm xuống. Nhảy vào hạp cốc vạn thú mà Diệp Phục Thiên vẫn còn sống trở về? Đầu Yêu Vương kia lại buông tha hắn?

Thúc phụ của Hạ Phàm, một cường giả Thiên Vị cảnh, cũng đã chết trong tay Vượn Tuyết nổi giận. Về sau, không ít cường giả từ Đông Hải Phủ tìm đến di tích nhưng cũng chết không ít người, không ai có thể bước vào phiến hạp cốc kia.

Trong tửu lâu, các đệ tử khác của Học cung Thanh Châu cũng quỷ dị nhìn Diệp Phục Thiên. Tửu quán Đại Đường đặc biệt yên tĩnh.

"Ngươi làm thế nào mà sống sót ra được?" Có người bên cạnh Mộ Dung Thu hỏi.

"Ta cùng Diệp Thanh Đế đều họ Diệp, ngài ấy hoàn hồn trở về nói có duyên nên muốn thu ta làm đệ tử, truyền thừa y bát của ngài ấy ta đã được kế thừa, sau đó trở lại." Diệp Phục Thiên nhún vai nói. Người xung quanh liếc nhìn hắn, tên hỗn đản này lại vô sỉ như vậy, hoàn hồn trở về? Truyền thừa y bát? Gặp quỷ rồi, nếu thật được truyền thừa, Diệp Phục Thiên còn dám chạy đến đây sao? Không trốn đi yên tĩnh tu luyện mà lại chạy tới trước mặt mọi người nói ra? Muốn chết à.

Quả nhiên, một điểm vẫn không thay đổi, lúc nào cũng nói chuyện phiếm. Bất quá, mệnh hắn ghê gớm thật.

"Ngươi còn sống mà không cút khỏi Thành Thanh Châu, lại dám xuất hiện trước mặt ta." Mộ Dung Thu sau cơn giật mình liền lộ ra sát niệm lạnh như băng, nói: "Vậy thì ta đành phải cho ngươi chết thêm một lần nữa."

"Chư vị sư huynh, kẻ phản bội Học cung Thanh Châu này theo giặc, rất đáng chết. Hôm nay còn sống trở về, làm phiền chư vị sư huynh ra tay giết chết hắn." Mộ Dung Thu lạnh như băng nói. Hắn biết rõ Diệp Phục Thiên mạnh hơn mình, cho nên tự nhiên sẽ không đích thân ra tay. Đồng hành bên cạnh hắn có không ít sư huynh Thổ Hành cung, tu vi cao nhất là pháp sư ngũ tinh Vinh Diệu, ngoài ra còn có hai vị pháp sư tứ tinh Vinh Diệu. Đội hình như vậy, Diệp Phục Thiên làm sao chống lại?

Chỉ thấy có vài đạo thân ảnh đi ra, đều là người của Thổ Hành cung. Thần sắc bọn họ lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thiên. Lúc trước, Thạch Trung vì Diệp Phục Thiên mà mất hết mặt mũi, thậm chí bị Hoa Phong Lưu hành hung tại chỗ. Bọn họ, đệ tử Thổ Hành cung, cũng cảm thấy mất mặt. Người của Thổ Hành cung vốn đã có cái nhìn rất xấu về Diệp Phục Thiên.

"Đây là lần thứ hai Mộ Dung Thu muốn mạng của ta. Các ngươi nếu như động thủ, ta sẽ mặc định rằng các ngươi cũng muốn mạng của ta." Diệp Phục Thiên nhìn đám người đang chắn trước Mộ Dung Thu, mở miệng nói: "Cho nên, ta sẽ không hạ thủ lưu tình."

"Cuồng vọng." Một vị pháp sư tứ tinh Vinh Diệu bước lên phía trước. Linh khí thuộc tính thổ xung quanh thân thể hắn điên cuồng hội tụ, bao phủ toàn thân, như khoác lên một tầng đại địa khải giáp. Diệp Phục Thiên pháp võ kiêm tu, muốn đấu với hắn, trước tiên phải phòng ngự. Nếu không, pháp sư bị chiến sĩ tiếp cận sẽ rất nguy hiểm.

"Phanh!" Đột nhiên Diệp Phục Thiên đạp lên mặt đất, thân thể như tia chớp mãnh liệt bắn ra. Đối phương đã quyết đoán như vậy, không cần nhiều lời nữa.

Thần sắc vị pháp sư tứ tinh Vinh Diệu kia ngưng trọng. Trong chốc lát, linh khí thuộc tính thổ quanh người gào thét, hóa thành một cây trường thương thổ hệ bén nhọn vô cùng. Bàn tay hắn vung lên, trường thương thổ hệ lập tức hướng về phía Diệp Phục Thiên đánh tới, trong không khí vang lên tiếng phá không.

Tốc độ của Diệp Phục Thiên không giảm mà ngược lại còn tăng. Lúc trường thương giáng xuống, thân thể hắn khẽ đảo, kề sát đất trượt qua, trong nháy mắt lướt về phía trước. Sau lưng có tiếng nổ lớn truyền ra, sàn nhà trong tửu lâu nổ tung nhưng lại không đâm trúng thân thể Diệp Phục Thiên. Sau một khắc, thân thể Diệp Phục Thiên như theo gió mà động, phiêu nhiên đứng dậy, động tác hành vân lưu thủy, cực kỳ tiêu sái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play