"Nói như vậy chẳng phải ta còn chiếm tiện nghi của ngươi sao." Hoa Phong Lưu nằm trên lưng Diệp Phục Thiên nói.
"Đương nhiên, năm nào đó ta trở thành đế vương thì ngươi sẽ là quốc trượng rồi." Diệp Phục Thiên không đếm xỉa tới nói. Hoa Phong Lưu ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng trời chiều trên bầu trời, tươi cười sáng lạn.
Dư Sinh theo biên giới hạp cốc đi tới. Diệp Phục Thiên trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi lại muốn làm gì, chẳng lẽ cũng muốn nhảy xuống chôn cùng hay sao?"
"Không phải." Dư Sinh lắc đầu.
Diệp Phục Thiên càng tức giận, nói: "Trượng nghĩa sao?"
"Ngươi chết, ta sẽ báo thù cho ngươi." Dư Sinh ngẩng đầu, con mắt đỏ bừng ngưng lại nhìn Diệp Phục Thiên.
"Tha thứ cho ngươi rồi." Diệp Phục Thiên lại nhìn về phía Vượn Tuyết đang trở lại, nói: "Có thể mang ta đi giết một ít người không?"
"Có thể, nhưng người chứng kiến chúng ta cùng một chỗ đều phải chết." Vượn Tuyết chân thành nói.
Diệp Phục Thiên bị lời nói của Vượn Tuyết dọa sợ, nhìn Dư Sinh nói: "Bọn họ là bạn thân của ta, không có loại suy nghĩ đó. Về phần những người kia, vẫn là lưu lại cho ta tự mình giải quyết."
Vượn Tuyết gật đầu, mang theo ba người tới trước lối vào pho tượng, đặt Diệp Phục Thiên ở ngoài cửa.
Diệp Phục Thiên đẩy cửa vào, một mình đi vào.
Trong pho tượng trống rỗng, chỉ có một pho tượng người bình thường nhỏ hơn, cũng chính là Diệp Thanh Đế.
Trong này linh khí nồng đậm tới cực điểm, như có một pháp trận. Lúc Diệp Phục Thiên tiến vào, pháp trận tự động sáng lên, sau đó không ngừng trở nên sáng chói. Linh khí vô tận dũng mãnh tiến vào pho tượng nhỏ kia, pho tượng bị nghiền nát, hóa thành một đạo hư ảnh, đó chính là thân ảnh của Diệp Thanh Đế.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Diệp Thanh Đế nhu hòa, hỏi: "Hài tử, ngươi tên gì?"
"Tiền bối, ta gọi Diệp Phục Thiên." Trước mắt xuất hiện là nhân vật truyền kỳ Diệp Thanh Đế, nhưng chẳng biết tại sao giờ phút này Diệp Phục Thiên lại rất bình tĩnh.
"Ngươi cũng họ Diệp, phóng thích mệnh hồn cho ta xem một chút." Diệp Thanh Đế nói. Diệp Phục Thiên lần nữa phóng thích mệnh hồn.
Khi thấy mệnh hồn của Diệp Phục Thiên, Diệp Thanh Đế ngây dại, sau đó ngài lộ ra thần sắc cực kỳ thống khổ cùng bi thương, phản ứng giống hệt Vượn Tuyết, như muốn rơi lệ.
Hư ảnh Diệp Thanh Đế tiến lên, cái bóng mơ hồ hư ảo ôm lấy Diệp Phục Thiên. Diệp Thanh Đế ôn nhu nói: "Hài tử, tại sao là ngươi, tại sao lại có ngươi!"
Giọng ngài như muốn khóc, Diệp Phục Thiên cũng muốn rơi lệ, khẽ nói: "Tiền bối, ngài không phải đang đợi ta sao? Ta rốt cuộc là ai?"
"Người ta chờ không phải ngươi, ta không nghĩ tới sẽ là ngươi." Ngữ khí Diệp Thanh Đế bi thương cực độ, thân ảnh phiêu diêu về chỗ cũ, ánh mắt ngài nhu hòa: "Hài tử, tương lai ngươi sẽ là đế vương của Thần Châu, là thiên hạ chi chủ."
Diệp Phục Thiên nhìn Diệp Thanh Đế. Nghĩa phụ tựa hồ cũng đã nói qua, vì sao bọn họ lại ôm kỳ vọng lớn như vậy đối với mình?
Phụ thân nói mệnh hồn của mình là do tổ tiên truyền thừa, nhưng Diệp Thanh Đế cùng Vượn Tuyết cũng đều nhận ra mệnh hồn của mình.
"Đế vương cách ta quá xa, tiền bối có thể nói cho ta biết ta là ai được không?" Diệp Phục Thiên nhẹ giọng hỏi.
"Hài tử, ngươi phải tin tưởng chính mình, mệnh hồn của ngươi đã định sẵn sinh ra làm đế vương." Giọng Diệp Thanh Đế vẫn nhu hòa như trước. Diệp Phục Thiên hiểu rõ ngài không muốn nói với mình, cảm xúc có chút sa sút nói: "Tiền bối không phải đợi ta, vậy ta có phải đã quấy rầy đến tiền bối rồi không?"
"Đương nhiên không có." Ánh mắt Diệp Thanh Đế nhìn về phía Diệp Phục Thiên tràn đầy yêu thương: "Mặc dù nhìn thấy ngươi ta rất khó chịu, nhưng không có ai thích hợp hơn ngươi để kế thừa hết thảy của ta rồi."
"Tiền bối muốn đem truyền thừa lưu cho ta sao?" Diệp Phục Thiên nói.
"Ừm, mệnh hồn của ta, và võ đạo công pháp ta tự nghĩ ra." Diệp Thanh Đế gật đầu.
"Võ đạo công pháp có thể truyền thừa cho bằng hữu của ta không? Hắn là trời sinh chiến sĩ." Diệp Phục Thiên nghĩ đến Dư Sinh, võ đạo công pháp của Diệp Thanh Đế nhất định rất mạnh.
"Hắn họ Dư sao?" Diệp Thanh Đế hỏi.
"Tiền bối làm sao biết?" Diệp Phục Thiên kinh ngạc nói.
"Nếu như không có ngươi, ta sẽ truyền cho hắn. Nhưng ngươi đã đến rồi, cũng chỉ có thể thuộc về ngươi. Hắn vốn vì ngươi mà sống." Diệp Thanh Đế lắc đầu nói. Diệp Phục Thiên cúi đầu, có chút khổ sở. Nghĩa phụ cũng nói như vậy, đối với Dư Sinh thật không công bằng.
"Hài tử, thời gian không còn nhiều lắm rồi, mặc dù ta còn muốn nhìn ngươi thêm chút, thậm chí nhìn ngươi lớn lên." Giọng Diệp Thanh Đế trầm thấp thương cảm. Ánh mắt Diệp Phục Thiên nhìn ngài, nói: "Ngài không thể nói cho ta biết, chúng ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào sao?"
Diệp Thanh Đế lắc đầu, nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy hiền lành và một tia không nỡ, sau đó thân ảnh hư ảo hóa thành hào quang vô tận, hướng về phía mi tâm Diệp Phục Thiên bay vào. Trong nháy mắt, Diệp Phục Thiên cảm thấy một cỗ tinh thần lực kinh khủng như bão táp đâm vào trong óc, làm cho thân thể hắn cũng theo đó rung động, lộ ra thần sắc thống khổ cực độ.