Tất cả yêu thú trực tiếp đi qua, căn bản không thèm để ý hắn nói gì. Diệp Phục Thiên cảm giác được một luồng gió tanh, đó là khí tức trong miệng một con yêu mãng, làm Diệp Phục Thiên có chút tuyệt vọng.

"Phanh!" Chỉ thấy con yêu mãng cực lớn bị một cái tát đập bay ra ngoài. Vượn Tuyết đi đến trước người Diệp Phục Thiên, như một ngọn núi cúi đầu nhìn hắn, nói: "Cái mệnh hồn này là lão Long ban cho sao?"

Mắt Diệp Phục Thiên sáng lên vài phần, mở miệng nói: "Năm trước, ta tại thí luyện ở Thiên Yêu Sơn, long vận của Long tiền bối xuất hiện, ta quan tưởng ra mệnh hồn."

"Quan tưởng ra mệnh hồn?" Ánh mắt Vượn Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, sau đó nói: "Cho ta xem bổn mạng mệnh hồn của ngươi."

Diệp Phục Thiên gật đầu, thế giới cổ thụ xuất hiện. Cổ thụ trong gió chập chờn, phát ra tiếng sàn sạt, giống như thật.

Thân thể Vượn Tuyết run lên, ánh mắt nó lập tức trở nên đỏ thẫm, thân thể khổng lồ gục xuống, cái đầu cực lớn tiến đến trước mặt Diệp Phục Thiên.

"Tiền bối làm sao vậy?" Diệp Phục Thiên thu hồi mệnh hồn, thấy ánh mắt Vượn Tuyết cực kỳ bi thương.

"Hài tử." Vượn Tuyết duỗi ngón tay ra, sờ lên mặt Diệp Phục Thiên. Trong đôi mắt cực đại kia thậm chí có một giọt lệ óng ánh rơi xuống. Con mắt đỏ bừng cùng với nước mắt chảy xuôi làm cho Diệp Phục Thiên có thể cảm nhận được một nỗi bi thương.

"Tại sao ngươi lại có?" Thân hình Vượn Tuyết run nhè nhẹ, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

"Tiền bối nhận ra ta sao?" Cảm xúc của Diệp Phục Thiên tựa hồ đã bị cảm hóa, giọng nói cũng lộ ra vài phần sa sút.

"Hài tử số khổ." Vượn Tuyết tựa hồ chìm vào nỗi bi thương cực độ. Chỉ thấy nó chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu rống to một tiếng kinh thiên, ngửa mặt lên trời thét dài, nắm đấm không ngừng đánh lên ngực. Sơn mạch chấn động, làm cho chư yêu phải phủ phục trên mặt đất, không chỉ run rẩy mà tất cả đều quỳ lạy.

Sau đó, thân thể cao lớn của Vượn Tuyết quỳ xuống, cái đầu cực lớn dập trước người Diệp Phục Thiên, như triều bái đế vương.

"Tiền bối." Diệp Phục Thiên ngây dại. Tất cả yêu thú trong hạp cốc đều đang triều bái hắn.

"Tiền bối có thể dẫn ta đi lên không?" Diệp Phục Thiên có chút lo lắng cho lão sư.

"Đương nhiên." Vượn Tuyết ngẩng đầu, dùng tay nắm chặt thân thể Diệp Phục Thiên, sau đó chân đạp lên mặt đất làm đại địa rạn nứt. Cái thân thể cao lớn kia nhanh như tia chớp bắn lên trời, sau một khắc đã xuất hiện trên ngọn núi. Cả tòa cổ phong đều run rẩy.

Vượn Tuyết mở tay ra, đặt Diệp Phục Thiên xuống.

"Lão sư!" Diệp Phục Thiên thấy Hoa Phong Lưu đang tấu đàn, dây đàn đều nhuốm máu, làm trong lòng hắn hung hăng run rẩy.

"Phục Thiên." Hoa Phong Lưu hô một tiếng. Thấy Diệp Phục Thiên bình yên vô sự xuất hiện trước mắt, ông gần như không dám tin vào mắt mình.

"Phụt. . ." Dây đàn đứt, sau đó biến mất. Hoa Phong Lưu lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống.

"Lão sư!" Diệp Phục Thiên chạy nhanh đến, nâng thân thể Hoa Phong Lưu dậy.

"Chỗ đó có người." Vượn Tuyết chỉ về phía trước. Diệp Phục Thiên ngẩng đầu liền thấy xa xa có một kiếm tu quay lại. Chứng kiến Diệp Phục Thiên cùng Vượn Tuyết cùng lúc xuất hiện, lòng hắn cuồng loạn, tại sao có thể như vậy?

"Giết hắn đi." Diệp Phục Thiên lạnh như băng mở miệng. Sau đó Vượn Tuyết bước ra, kiếm tu thấy một màn như vậy liền quay người ngự kiếm chạy như điên, nhưng tốc độ nào có nhanh bằng Vượn Tuyết.

"Rống!" Tiếng rống kinh thiên như muốn chấn vỡ trời đất. Một cước đạp xuống làm kiếm tu cảm thấy như ngày tận thế đang tới gần, hét lớn một tiếng: "Chạy mau!"

Vừa dứt lời, thân thể từ không trung đã bị đạp xuống, trực tiếp nghiền nát.

Vượn Tuyết gào thét ba tiếng, mọi người ở xa xa kinh hãi lạnh mình, hoảng hốt chạy trốn, nghĩ thầm Yêu Vương kia sao đột nhiên nổi điên ra khỏi hạp cốc.

. . .

Lúc này, khí tức Hoa Phong Lưu yếu ớt nhưng ông vẫn mỉm cười nhìn Diệp Phục Thiên, nói: "Yên tâm đi, không chết được. Vốn đã là phế nhân, lại phế thêm một lần cũng không sao cả."

"Đã nói ngươi không cần lo cho ta, vì sao còn như vậy? Ta chết đi thì lúc đó ngươi chẳng phải chịu chết vô ích hay sao." Diệp Phục Thiên đột nhiên lớn tiếng nói, đôi mắt đỏ bừng.

"Đồ đệ bị người bức tử, làm lão sư cái gì cũng không làm được, như vậy ta sẽ rất mất mặt." Hoa Phong Lưu cười nói: "Ngươi cũng biết tính tình ta không tốt lắm."

"Cho nên ngươi bây giờ sướng rồi, nhưng ta rất không thoải mái. Ngươi như vậy, ta làm thế nào mà giao phó với yêu tinh đây?" Khóe mắt Diệp Phục Thiên càng đỏ.

"Cưới nàng." Hoa Phong Lưu cười tà tà nói. Diệp Phục Thiên cúi đầu, thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.

"Khóc cái gì, nữ nhi của ta xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không muốn?" Hoa Phong Lưu làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Ta khóc vì đời này ỷ lại vào ngươi, ngươi như vậy, về sau ta cường đại, nếu muốn một cước đá văng ngươi cũng không được." Diệp Phục Thiên nói xong, cõng Hoa Phong Lưu hướng về phía hạp cốc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play