"Lần thứ ba rồi." Diệp Phục Thiên rất không thoải mái nghĩ, sau đó lại một lần nữa mất đi ý thức.
Khi Diệp Phục Thiên tỉnh lại, Dư Sinh cùng Hoa Phong Lưu đang ngồi ở bên cạnh. Bọn họ đều ở bên trong pho tượng, Vượn Tuyết cùng chư yêu canh giữ ở bên ngoài.
"Nguyên lai mệnh ngươi rất tốt." Hoa Phong Lưu nhìn Diệp Phục Thiên nói. Hạ Phàm vì đoạt truyền thừa mà gọi cường giả Thiên Vị cảnh đến, dẫn thú triều, bức bách cường giả Thành Thanh Châu, cuối cùng lại để cho Diệp Phục Thiên hưởng hết tất cả.
Diệp Phục Thiên cười khổ, có chút buồn bực. Hắn đến bây giờ vẫn không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhắm mắt lại, ý thức nhập vào mệnh cung. Trong mệnh cung nhiều ra một mệnh hồn - Phong Bạo Chi Nhãn. Đó là một đôi mắt đen nhánh hóa thành lỗ đen thâm thúy, ẩn chứa lực lượng tinh thần phong bạo đáng sợ. Mệnh hồn lần này không phải là quan tưởng ra mà là được tặng trực tiếp, bên trong tựa hồ ẩn chứa lực lượng tinh thần đáng sợ.
Sau đó Diệp Phục Thiên mở mắt ra, một khắc sau, đôi mắt hắn trở nên vô cùng thâm thúy yêu dị, giống như một cơn bão đáng sợ. Một cỗ tinh thần lực cường đại từ trong mắt chiếu ra. Ánh mắt Hoa Phong Lưu bên cạnh hiện lên một đạo quang mang, tinh thần lực thật đáng sợ, mơ hồ có thể cảm nhận được một cỗ uy áp đế vương.
Một lát sau, Diệp Phục Thiên khôi phục bình thường. Hoa Phong Lưu nhìn hắn, nói: "Hệ tinh thần?"
"Ừm, Ngự Thú Sư." Diệp Phục Thiên gật đầu. Tu hành trừ bảy hệ pháp sư ra còn có một số thiên mệnh pháp sư tu hành đặc thù, ví dụ như Hoa Phong Lưu là pháp sư âm luật, và Ngự Thú Sư. Thực ra, cả hai đều thuộc về pháp sư hệ tinh thần, trực tiếp dùng tinh thần lực để công kích hoặc khống chế.
"Diệp Thanh Đế nguyên lai là Ngự Thú Sư." Hoa Phong Lưu thấp giọng nói.
"Hay là một siêu cường võ tu." Diệp Phục Thiên cảm nhận trí nhớ trong đầu, nói.
"Pháp sư hệ tinh thần phi thường đáng sợ, nhưng phòng ngự là nhược điểm. Nếu tu thêm võ đạo sẽ hoàn toàn hoàn mỹ." Hoa Phong Lưu gật đầu, thiên phú của nhân vật truyền kỳ nhất thống Thần Châu làm sao có thể tưởng tượng được.
"Ngươi cẩn thận cảm thụ truyền thừa đi, không cần để ý tới chúng ta." Hoa Phong Lưu cảm thấy cao hứng vì Diệp Phục Thiên.
"Tốt." Diệp Phục Thiên nhắm mắt lại. Sau đó, một đoạn ký ức điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong óc hắn: Thần Long Đằng Vân, Kim Sí Đại Bằng bay lượn cửu thiên, Thần Viên chà đạp sơn hà. Những hình ảnh này quá mức rõ ràng chân thật, Diệp Phục Thiên chỉ cảm thấy người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đặt mình trong những hình ảnh này.
"Thần Long luyện thể, Thần Viên luyện lực, Thần Bằng luyện cốt. Luyện tốc độ, rèn thần thể, thân thể không sứt mẻ, lay trời chuyển núi sông."
Nội tâm Diệp Phục Thiên rung động thật sâu. Long hồn đã có, lúc này Quan Tưởng Pháp đang giúp hắn quan tưởng Thần Viên cùng Kim Sí Đại Bằng. Thời gian dần trôi qua, linh khí thuộc tính kim, thổ, phong xung quanh thân thể hắn bạo động. Trong mệnh cung, mệnh hồn mới hoàn toàn xuất hiện.
Diệp Phục Thiên rốt cục minh bạch vì sao Diệp Thanh Đế nói không có người nào thích hợp hơn hắn để kế thừa truyền thừa này. Hắn có được thiên phú hiếm thấy nhất, có thể tạo ra mệnh hồn.
Cũng không lâu lắm, trong mệnh cung của Diệp Phục Thiên xuất hiện thêm hai loại mệnh hồn.
Vì vậy, trong mệnh cung, trừ bổn mạng mệnh hồn là thế giới cổ thụ ra, còn có: Mặt Trời, Lôi Long, Cầm, Phong Bạo Chi Nhãn, Kim Sí Đại Bằng, Thần Viên. Trong đó, mệnh hồn Kim Sí Đại Bằng là song thuộc tính: phong và kim.
Thật lâu sau, Diệp Phục Thiên mở to mắt, thần sắc cổ quái nhìn Hoa Phong Lưu cùng Dư Sinh.
"Ngươi nhìn cái gì?" Hoa Phong Lưu nghi hoặc nhìn Diệp Phục Thiên. Hắn thấy khóe miệng Diệp Phục Thiên dần dần hiện ra một nụ cười cổ quái.
"Lão sư, truyền thừa có chút mạnh. . . Mệnh hồn hơi nhiều, trái tim ta hiện tại có chút chịu không nổi." Con mắt Diệp Phục Thiên nháy mấy cái.
Hoa Phong Lưu ngạc nhiên một hồi, nghĩ đến mệnh hồn của mình đã mất, nhổ ra hai chữ: "Ngươi cút."
"Phụt. . ." Nụ cười trong mắt Diệp Phục Thiên nở rộ. Hắn thở sâu, bình phục tâm tình, nhìn Hoa Phong Lưu đang khó chịu, nói: "Lão sư, mệnh ngài thật tốt, có một đệ tử và con rể nghịch thiên như ta."
Dư Sinh ngạc nhiên nhìn Diệp Phục Thiên, cái này còn cần mặt mũi không?
Hoa Phong Lưu xúc động muốn đánh hắn một trận.
. . .
Một tháng kế tiếp, Diệp Phục Thiên một mực tu hành trong hạp cốc Thiên Yêu Sơn. Vạn yêu phong tỏa hạp cốc, lại có Vượn Tuyết trấn thủ, trong phạm vi này không người nào có thể tiếp cận.
Lúc này trong hạp cốc, Diệp Phục Thiên đang bị một đám yêu thú vây công.
"Rống!" Một đầu Yêu Ngưu phóng lên, hướng phía Diệp Phục Thiên đạp tới. Chỉ thấy bước chân Diệp Phục Thiên đạp lên mặt đất làm đại địa nổ vang, thẳng đến Yêu Ngưu kia mà tới. Thời điểm hắn lao đi, trong cơ thể có tiếng long ngâm truyền ra, nâng nắm đấm lên, một quyền oanh ra như bôn lôi rít gào.