“Muốn đến giúp không?” Dư Sinh hỏi.

“Chờ đã, Bạo Lực Viên bị thương.” Diệp Phục Thiên nói. Trên người con yêu thú có rất nhiều vết thương, nhưng thiếu nữ kia lại bình yên vô sự.

“Gầm!” Một tiếng rống vang lên, Bạo Lực Viên bước về phía Hoa Giải Ngữ, dường như muốn bóp chết nàng. Chỉ thấy Hoa Giải Ngữ thân khinh như yến, bay thẳng lên cây.

Bạo Lực Viên đánh đổ cây đại thụ, bật gốc nó lên rồi quật về phía Hoa Giải Ngữ với sức mạnh khổng lồ, đáng sợ.

Thiếu nữ trên không trung bỗng lóe lên. Từng phiến lá nhảy múa theo gió, như một vòng xoáy cuốn lấy Bạo Lực Viên. Mỗi một phiến lá nhỏ lại mang theo tiếng gào thét sắc bén, phá vỡ không trung.

Bạo Lực Viên điên cuồng vung cây đại thụ, lá cây bay cuồng loạn. Cây đại thụ không ngừng xuất hiện những vết nứt, có thể vỡ thành ngàn mảnh bất cứ lúc nào.

Mặt đất cát bay đá chạy, vô số đá vụn bay lên. Thân hình Hoa Giải Ngữ bay xuống một thân cây khác. Chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, những khối đá vụn lập tức bay về phía Bạo Lực Viên. Mỗi một khối đá đều giống như một ám khí sắc bén, tuy không hoàn toàn phá vỡ được lớp phòng ngự của Bạo Lực Viên nhưng vẫn không ngừng để lại những vết thương đầy máu trên người nó.

Đáng sợ hơn là, những khối đá trong hư không được bao bọc bởi linh khí, hóa thành từng cây trường mâu sắc bén hướng về phía Bạo Lực Viên đang điên cuồng.

“Pháp thuật.” Diệp Phục Thiên trong lòng khiếp sợ. Một khắc sau, hắn chứng kiến những cây trường mâu sắc bén kia phá vỡ hư không, đâm thẳng vào mắt Bạo Lực Viên. Nó gầm lên thảm thiết, xoay người bỏ chạy, những cây đại thụ liên tiếp bị nó đụng ngã.

Thiếu nữ ấy không hề có ý đuổi theo, thân hình trắng muốt bồng bềnh đáp xuống, hệt như tiên nữ hạ phàm.

“Nhìn đủ chưa hả?” Hoa Giải Ngữ thản nhiên nói. Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đi ra, có chút thán phục nhìn thiếu nữ bằng tuổi trước mắt.

“Rất lợi hại. Cô là pháp sư đa thuộc tính ư?” Diệp Phục Thiên hỏi.

“Ta biết ngươi.” Hoa Giải Ngữ không trả lời, chỉ nhìn Diệp Phục Thiên.

“Ta nổi tiếng thế sao?” Diệp Phục Thiên cười nói. Đệ nhất mỹ nữ học cung Thanh Châu cũng biết mình, thật là vinh hạnh!

“Ba năm trước, khi chúng ta lần đầu gặp mặt trong đợt kiểm tra nhập môn của học cung, ta đã nghe được lời ngươi nói.”

“Hà hà…” Diệp Phục Thiên lộ vẻ lúng túng, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như thường, nói: “Ta nói điều gì sao?”

Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên, bật cười, làm cho Diệp Phục Thiên có chút ngây người.

“Giống yêu tinh không?” Hoa Giải Ngữ cười nhẹ, sau đó chậm rãi xoay người đi về phía rừng rậm.

“Giống.” Diệp Phục Thiên sửng sốt trong nháy mắt, nhìn tấm lưng kia, nghiêm túc gật đầu.

“Bị cậu nói trúng rồi.” Dư Sinh nhìn bóng dáng của Hoa Giải Ngữ biến mất trong rừng sâu.

Diệp Phục Thiên hồi tưởng lại cảnh tượng ba năm trước. Khi ấy, hắn thấy Hoa Giải Ngữ mười hai tuổi, bèn quay qua nói với Dư Sinh: “Con nhỏ mười hai tuổi này dáng dấp như yêu nghiệt, vài năm nữa nhất định là một yêu tinh.”

“Nghe nói nàng ấy đã đột phá tầng chín rồi, võ pháp kiêm tu. Nhưng pháp thuật công kích ly thể, dù là tầng chín cũng rất khó làm được. Nghe đồn nàng có thể là người tu hành thiên mệnh, sớm được các nhân vật lớn trong học cung nhắm tới, sẽ thu làm đệ tử. Người theo đuổi nàng đông như mây, không ai dám nhìn thẳng vào dung nhan và thiên phú của nàng.” Dư Sinh nhẹ giọng nói.

“Cậu động lòng rồi hả?” Diệp Phục Thiên nhìn Dư Sinh.

Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Mình cảm thấy nàng ấy có thể làm vợ của cậu.”

“Hả…” Diệp Phục Thiên vỗ đầu Dư Sinh: “Đầu cậu nghĩ gì thế?”

Nói xong, hắn xoay người đi, khóe miệng cong lên một nụ cười xán lạn, nói: “Có điều cậu nói rất có lý, là người được chọn đó!”

Dư Sinh sau lưng hắn nghe được câu này liền lảo đảo, trừng mắt với tên tiểu tử trước mặt. Người được chọn ư? Cũng ít có vô sỉ quá ha.

***

Trong nháy mắt, hơn hai mươi ngày trôi qua. Phía sau núi có hai bóng người đi ra, trở lại học cung Thanh Châu.

Cơ thể Diệp Phục Thiên có thay đổi không nhỏ, đôi mắt trở nên có thần hơn, vóc người cũng rắn rỏi hơn một chút. Đi trên con đường ở học cung, hắn chợt có cảm giác như một giấc mộng, dường như đã rời đi thật lâu.

“Tên này trốn tránh bấy lâu, rốt cuộc đã trở về.”

“Chỉ còn tám ngày nữa là đến kỳ thi Hương, có muốn tránh cũng không tránh được.”

Trong học cung, không ít người thấy Diệp Phục Thiên đều xì xào bàn tán. Chuyện xảy ra hơn hai mươi ngày trước trên giảng đường của Tần Y đã sớm truyền ra ngoài. “Nhân vật huyền thoại” ba năm không đột phá một cảnh nào lại cả gan khinh nhờn nữ thần Tần sư tỷ trước mặt mọi người, rồi còn trêu ghẹo Phong Tình Tuyết. Ba chữ Diệp Phục Thiên bây giờ cực kỳ vang dội ở học cung Thanh Châu.

“Hình như có người muốn gây phiền phức cho mình?” Thính giác của Diệp Phục Thiên hôm nay nhạy bén hơn nhiều, dù là những lời bàn tán thấp giọng hắn vẫn có thể nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play