“Nóng quá.” Diệp Phục Thiên cảm giác mình như đang ở trong lò lửa, kinh mạch và xương cốt trong cơ thể không ngừng được thái dương chi hỏa rèn luyện.
“Mệnh cung có hồn, chính là mệnh hồn.” Diệp Phục Thiên thì thầm, nghĩ đến một khả năng. Hắn khẽ chuyển ý nghĩ, trong phút chốc, sau gáy hắn hiện ra một vòng sáng mặt trời, rọi sáng xung quanh, khuôn mặt anh tuấn của hắn thấp thoáng khí chất thần thánh.
“Mệnh hồn là mặt trời?” Dư Sinh hỏi.
Diệp Phục Thiên bỗng nhiên mở mắt, vòng sáng biến mất. Hắn thấy thần sắc Dư Sinh có chút quái dị, bèn thấp giọng nói: “Hình như mình có thể tạo ra mệnh hồn…”
Hắn phát hiện mặt trời trong mệnh cung rõ ràng chính là một mệnh hồn, không chỉ có thể dùng để tu hành mà còn có thể hiện ra bên ngoài.
Dư Sinh trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, nghiêm túc nói: “Có thể giúp mình tạo một mệnh hồn không?”
Diệp Phục Thiên sầm mặt lại. Tư duy của tên này nhanh nhạy quá, đáng lẽ phải nghi hoặc hay khiếp sợ chứ? Đằng này lại muốn mình tạo cho một cái…
“Trí tưởng tượng phong phú thật.” Diệp Phục Thiên nghiêm túc gật đầu rồi xoay người rời đi.
Dư Sinh gãi đầu nhìn Diệp Phục Thiên, hỏi: “Đi đâu?”
“Tu hành, quan sát muôn thú.” Diệp Phục Thiên cao giọng, hăng hái nói. Hắn quan tưởng thái dương, tạo nên thái dương chi hỏa, liên tục đột phá các cảnh giới. Nhưng từ Thiết Cốt đến Thần Lực cảnh cần dựa vào sự phối hợp của cơ thể và sức mạnh. Chỉ khi có thể tùy tâm sở dục phát lực, tinh khí thần hợp nhất, mỗi quyền mỗi cước đều có thể tùy ý bộc phát ra sức mạnh kinh người mới được coi là Thần Lực cảnh.
Yêu thú của Thiên Yêu sơn có ở khắp nơi, e là dù chỉ ở khu vực ngoại vi cũng không thiếu.
Tiến vào Thiên Yêu sơn chưa bao lâu, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh liền thấy phía trước có một con yêu thú Yêu Phong Báo cấp bốn.
“Dư Sinh, cậu ngăn nó lại, đừng để nó hất mình ra.” Diệp Phục Thiên kêu lên. Dư Sinh liền lập tức lao đến, mặt đất rung chuyển. Yêu Phong Báo như cảm nhận được sự uy hiếp, liền nhanh như một tia chớp bay đi.
“Ý từ tâm mà ra, di chuyển theo tâm trí, đại đạo tự nhiên, không giới hạn bởi hành động, không bị trời đất chi phối.” Diệp Phục Thiên thầm niệm pháp quyết của Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp. Hắn chạy như bay, đồng thời trong đầu quan tưởng hư ảnh của Yêu Phong Báo đang chạy như điên. Dường như mỗi một động tác của Yêu Phong Báo đều lặp lại chậm rãi trong đầu hắn, vô cùng rõ ràng.
Sau đó, thân thể hắn bắt đầu bắt chước động tác của Yêu Phong Báo, chạy nhanh trong không trung. Đồng thời, chân phải hắn hơi cong lại, trong phút chốc toàn bộ sức mạnh đều tập trung ở chân phải rồi chợt bùng ra như tia chớp. Nhưng lúc mới bắt đầu, động tác của hắn có vẻ không suôn sẻ lắm, nhanh chóng bị Yêu Phong Báo bỏ xa. May mà Dư Sinh đã sớm chạy về phía trước, ngăn cản Yêu Phong Báo.
“Không chỉ phát lực, còn phải mượn cả gió.” Diệp Phục Thiên có thể cảm nhận được xung quanh cơ thể Yêu Phong Báo là sức mạnh thuộc tính Phong. Xung quanh thân thể của hắn dường như cũng có gió vây quanh, tiếng xào xạc không ngừng vang lên, động tác của hắn ngày càng nhanh. Sau nửa canh giờ, hắn thực sự đã có thể chạy nhanh như gió, giống như Yêu Phong Báo.
“Dư Sinh, được rồi.” Diệp Phục Thiên dừng lại, lúc này Dư Sinh mới tha cho con Yêu Phong Báo kia.
“Khả năng bắt chước của cậu quá mạnh.” Dư Sinh nói. Hắn luôn chú ý đến cơ thể của Diệp Phục Thiên, không ngờ chỉ trong nửa canh giờ đã có thể chạy nhanh như Yêu Phong Báo.
“Mình có thể cảm giác được linh lực của gió, phải nắm được kỹ thuật phát lực mới có thể bắt chước được tốc độ của Yêu Phong Báo. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, mấy ngày nay phải nhờ đến cậu rồi.” Diệp Phục Thiên cười nói. Dư Sinh không nói gì thêm, yên lặng theo sau hắn.
Ngày tiếp theo, Diệp Phục Thiên tiếp tục tu hành ở Thiên Yêu sơn, quan sát thân pháp của Ngộ Yêu Hầu, sức mạnh của hổ, thậm chí đuổi theo cả chim. Mỗi ngày hắn đều tiến bộ. Ngày thứ mười tiến vào Thiên Yêu sơn, hắn cũng đột phá được tầng năm Thần Lực cảnh.
Hôm đó, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đang đi trong rừng sâu thì mặt đất rung nhè nhẹ, cây cối xung quanh hơi lay động, chốc chốc lại có tiếng gầm cuồng bạo vang lên.
Hai người nhìn nhau, đi về phía âm thanh phát ra. Cảm giác chấn động ngày càng mạnh. Cuối cùng, họ thấy được một con mãnh thú cuồng bạo vô song, hình thể khổng lồ cao đến năm thước.
“Yêu thú Bạo Lực Viên cấp chín.” Dư Sinh lộ ra vẻ hoang mang. Yêu thú này có thể uy hiếp được cả hắn. Nhưng điều khiến họ giật mình hơn là phía trước con yêu thú cuồng bạo này lại có một thiếu nữ thướt tha yểu điệu.
Thiếu nữ mặc y phục trắng như tuyết, tóc dài bay theo gió, tay áo phấp phới. Dung nhan của nàng hoàn mỹ đến mức đáng ghen tỵ, dù tuổi còn trẻ nhưng đã có phong thái của một hồng nhan họa thủy.
“Là nàng ấy, Hoa Giải Ngữ.” Dung nhan xinh đẹp động lòng người kia là đệ nhất mỹ nữ của học cung Thanh Châu, sao Diệp Phục Thiên có thể không nhận ra chứ.