“Cậu cảm thấy thế nào?” Dư Sinh cảm thông nhìn hắn. Dù là Tần Y hay Phong Tình Tuyết, tướng mạo của họ đều là hàng cực phẩm, rất nổi tiếng ở học cung Thanh Châu, người theo đuổi vô số. Nhất là Tần Y, dù sao nàng đã mười bảy tuổi, vóc người nóng bỏng. Diệp Phục Thiên một ngày khinh nhờn hai vị mỹ nữ, kẻ muốn tìm hắn tính sổ đâu có thiếu.
“Không sao, dù gì cũng có cậu ở đây.” Diệp Phục Thiên nhún vai.
“Bây giờ cậu đã có thể tự mình giải quyết rồi mà?” Dư Sinh buồn bực nói. Hiện tại, Diệp Phục Thiên đã đạt đến đỉnh phong Thần Lực cảnh, lực chiến còn mạnh hơn cả tầng sáu Vô Song cảnh.
“Phải khiêm tốn.” Diệp Phục Thiên chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang đi về phía trước. Dư Sinh cạn lời nhìn theo. Trước đây chỉ mới tầng một thôi đã gào lên mình là pháp sư thiên mệnh, bây giờ thực sự là pháp sư thiên mệnh rồi lại bảo phải khiêm tốn? Còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Hai người trở lại biệt viện không lâu, quả nhiên có người tìm đến. Hơn nữa, không chỉ một nhóm.
Hai nhóm người này dường như tình cờ gặp nhau. Lúc chạm mặt, họ nhìn nhau, ánh mắt sắc bén va chạm giữa không trung, sau đó cùng đi về phía biệt viện.
“Là người của Kỵ sĩ đoàn thuộc Võ Đạo cung và người của Thuật Pháp cung.” Rất nhiều người đổ về phía bên này, nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc. Những người này đều là đệ tử chính thức của học cung Thanh Châu, tuyệt đối không phải chỉ đến để tranh giành nhau.
Võ Đạo cung của học cung Thanh Châu có Chiến lầu, Kiếm các và Kỵ sĩ đoàn. Thuật Pháp cung có bảy đại hành cung. Trong đó, một nhóm mặc y phục màu bạc rạng ngời chính là Kỵ sĩ đoàn.
Bên kia mặc y phục vàng óng, tương phản với màu bạc, đây tất nhiên là các pháp sư của Kim Hành cung thuộc Thuật Pháp cung.
“Mạc Lam Sơn sư huynh - kỵ sĩ vinh dự ba sao, Hàn Dạ sư huynh - pháp sư vinh dự hệ Kim hai sao. Bọn họ lại cùng đến đây.” Có người nhận ra người cầm đầu hai phe, trong lòng hơi run, lập tức hiểu ra lý do họ đến.
Thực sự là một vinh dự quá lớn!
Người của Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung đồng thời cùng đến, tất nhiên không phải để tìm Diệp Phục Thiên.
Trong biệt viện, Diệp Phục Thiên đứng một bên nhìn Dư Sinh đối mặt với hai phe. Trên khuôn mặt hắn mang nụ cười thản nhiên. Tiểu tử đứng sau lưng mình, hào quang của hắn không thể nào che giấu, hơn nữa tương lai sẽ càng thêm chói mắt. Đối với điều này, hắn vô cùng tin tưởng, tựa như Dư Sinh tin hắn vậy.
Lúc trước trên giảng đường, Tần Y sư tỷ nói Dư Sinh không cần tham gia thi Hội sang năm và được tùy ý chọn Võ Đạo cung hoặc Thuật Pháp cung. Khi đó, hắn đã nghĩ liệu người bên trên có chủ động ra tay chiêu mộ hay không. Bây giờ, quả nhiên đã tới.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Mạc Lam Sơn nhàn nhạt nói. Diệp Phục Thiên biết những lời này là nói với hắn, nên hắn mỉm cười ra khỏi biệt viện.
Ngoài biệt viện lúc này đã tụ tập không ít người. Đệ tử ngoại môn của học cung Thanh Châu lên đến mấy nghìn, hàng năm số người được học cung chủ động mời chào trở thành đệ tử nội môn không quá hai bàn tay. Kẻ ước ao ghen tỵ đương nhiên không thiếu.
“Dư Sinh sắp trở thành đệ tử chính thức của học cung, còn hắn lại là kẻ sắp bị đuổi đi. Thật là một trò cười.” Mọi người thấy chỉ có một mình Diệp Phục Thiên, liền không ngại nói to. Bây giờ, kẻ khó chịu với hắn trong học cung cực kỳ nhiều.
“Hắn dựa vào sự che chở của Dư Sinh mới trải qua được ba năm vô lo, bằng không e rằng hắn sớm đã không có cách nào ở lại học cung.”
“Ta rất mong chờ biểu hiện của hắn trong kỳ thi Hương sắp tới.” Có người cười nói.
“Thay vì ở đây lo lắng cho ta, chi bằng các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ làm cách nào để ứng phó với kỳ thi Hương sắp tới. Đến lúc đó nếu biểu hiện quá tệ, sợ là sẽ rất mất mặt đấy.” Diệp Phục Thiên dựa vào tường, hờ hững nói.
“Chà, ngữ khí thật kiêu ngạo.”
“Quả nhiên lời đồn không sai.” Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên. Dư Sinh sắp trở thành đệ tử chính thức của học cung, lẽ nào hắn không thấy hổ thẹn sao?
Diệp Phục Thiên nhắm mắt lại, chẳng muốn nghe những âm thanh kia. Không lâu sau, trong biệt viện có người đi ra, là Mạc Lam Sơn, người đứng đầu Kỵ sĩ đoàn. Bọn họ lướt qua Diệp Phục Thiên, rồi bước chân của Mạc Lam Sơn dừng lại.
“Ta nghe nói phụ thân của Dư Sinh là quản sự trong gia tộc ngươi?” Mạc Lam Sơn nhàn nhạt hỏi. Hắn không quay đầu lại, ánh mắt cũng không biết đang nhìn về đâu.
“Đúng vậy.” Diệp Phục Thiên gật đầu.
“Thân thế bình thường quả nhiên ràng buộc tầm nhìn của con người. Có điều, dần trưởng thành sẽ càng hiểu rõ, các ngươi chung quy không phải người của một thế giới. Bây giờ ngươi có kiêu ngạo thế nào, tương lai sẽ thấp hèn thế đó. Những người đã từng giao thiệp với ngươi, tương lai ngay cả tư cách ngưỡng mộ ngươi cũng không có.” Mạc Lam Sơn lãnh đạm nói rồi tiếp tục bước đi, bóng dáng dần dần khuất xa.