“Đi.” Diệp Phục Thiên đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi biệt viện.
“Đi đâu?” Dư Sinh hỏi.
“Sau núi.” Diệp Phục Thiên đáp. Đó chính là ngọn núi mà học cung Thanh Châu dựa lưng vào - Thiên Yêu sơn.
“Sau núi có yêu thú hoành hành, đến đó làm gì?” Dư Sinh hỏi.
“Chỉ ở khu vực ranh giới, cậu sợ cái gì.” Diệp Phục Thiên đã đi ra ngoài, Dư Sinh không nhiều lời, lập tức theo sát phía sau.
Thiên Yêu sơn là một dãy núi trùng điệp, địa thế hiểm trở, trên núi có yêu thú hoành hành. Rất ít người biết nó sâu đến đâu. Nghe nói học cung Thanh Châu dựa núi xây lên chính là để phòng ngừa yêu thú Thiên Yêu sơn xuất sơn gây tai họa, đồng thời cũng là nơi rèn luyện của các đệ tử.
Chính ngọ, hai thiếu niên leo lên đỉnh một ngọn núi sát ranh giới Thiên Yêu sơn. Đứng trên mỏm đá lớn nhìn về phía học cung nguy nga ở xa xa, Diệp Phục Thiên thở dài một hơi.
Ba năm rồi. Hắn tự biết mình là pháp sư thiên mệnh, cam tâm chỉ tu hành võ đạo, nhưng mệnh hồn vẫn không hề biến đổi, khiến vẻ ngoài kiêu ngạo của hắn luôn ẩn chứa một nỗi cô quạnh. Bây giờ, tất cả cuối cùng đã kết thúc. Hắn đang tiến về phía ước mơ trở thành một người tu hành thiên mệnh cường đại.
Mặt trời lên cao chiếu lên người Diệp Phục Thiên. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn thẳng vào vầng dương, híp mắt lại, để lộ sự tự tin mạnh mẽ.
Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, tinh túy nằm ở hai chữ Quan và Tưởng.
Lúc này, hắn muốn quan tưởng mặt trời.
Diệp Phục Thiên đứng trên mỏm đá, quan tưởng mặt trời chói chang. Rất nhanh, những tia nắng hóa thành thái dương hỏa ngập tràn quanh người hắn, len lỏi vào cơ thể. Một luồng ánh sáng chói chang tỏa khắp thân thể, đả thông lục phủ ngũ tạng, bao bọc lấy hắn.
Dư Sinh nhìn thấy Diệp Phục Thiên hóa thành một hỏa nhân, đôi mắt kiên nghị lộ ra một nụ cười. Chân long ngủ say cuối cùng cũng sẽ thức tỉnh.
Tiếng “đùng đùng” vang lên, da thịt Diệp Phục Thiên đều bị ngọn lửa nung đỏ dưới ánh nắng mặt trời. Cơ thể hắn đang lột xác.
Một lúc sau, da thịt Diệp Phục Thiên trở nên trong suốt như có hỏa quang. Trong cơ thể hắn, những con hỏa long xuất hiện, bay về phía kinh mạch, tạo ra âm thanh cực lớn. May mà trên đỉnh núi không có ai, chỉ có Dư Sinh nghe thấy âm thanh cuồng bạo này.
Động tĩnh của việc khai mạch luyện thể thật kinh người.
Thoáng chốc, hoàng hôn đã sắp buông xuống, mặt trời lặn về phía tây. Cơ thể Diệp Phục Thiên đã bị ngọn lửa bao vây, trong người như có mưa rền gió dữ, xương cốt không ngừng vang lên tiếng “rắc rắc”. Mãi cho đến khi mặt trời biến mất, Diệp Phục Thiên mới dừng lại. Hắn chậm rãi mở mắt, một tia lửa chợt bắn ra từ trong ánh mắt.
“Một ngày ba cảnh.” Dư Sinh chấn động thốt lên. Kìm nén ba năm, một khi bộc phát, mượn sức mạnh của mặt trời nung rèn thân thể, đột phá luyện thể, khai mở mạch cảnh, bước vào tầng bốn Thiết Cốt, toàn thân mình đồng da sắt.
“Quá bá đạo.” Diệp Phục Thiên thì thầm. Người bình thường muốn rèn được mình đồng da sắt chí ít cũng cần mấy tháng trời. Hắn trở thành pháp sư thiên mệnh, dùng Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp quan tưởng thái dương hỏa để rèn luyện, lại có mệnh hồn phụ trợ, chỉ nửa ngày đã luyện thành Thiết Cốt.
Giờ phút này, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh. Diệp Phục Thiên đứng dậy, đi tới một cây cổ thụ to trên đỉnh núi. Quyền phong gào thét, hắn tung một quyền thẳng vào cây đại thụ cường tráng. Trong khoảnh khắc, tiếng “rắc rắc” vang lên, thân cây nát bấy, phân thành nhiều mảnh rồi ầm ầm sụp đổ. Nắm đấm buông xuống đã cháy đen.
“Thần Lực cảnh chưa chắc đã địch nổi một quyền của cậu.” Dư Sinh thấy vậy bèn than thở. Tầng năm Thần Lực cảnh có sức mạnh vô cùng lớn, nhưng một quyền này của Diệp Phục Thiên tuyệt đối hơn hẳn những võ tu Thần Lực cảnh bình thường.
Diệp Phục Thiên sững sờ nhìn uy lực của một quyền mình vừa tung ra. Sau đó, như nhớ ra điều gì, hắn nhắm mắt lại, ý thức tiến vào mệnh cung.
Hình bóng của ý thức xuất hiện dưới Thế giới chi thụ, ánh mắt tràn đầy chấn động.
Lúc này, cổ thụ xanh biếc mơ hồ có một lớp hỏa diệm sáng bóng, như tràn ngập linh khí thuộc tính Hỏa. Điều thật sự khiến Diệp Phục Thiên khiếp sợ là trên trời cao lại xuất hiện một vầng mặt trời chói chang, tản ra ánh sáng rực rỡ của hỏa diệm. Tuy chưa thật sự chói chang như mặt trời thật, nhưng vẫn khiến hắn kinh ngạc bội phần.
Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, xem núi được núi, nhìn nước được nước. Hắn quan tưởng mặt trời chói chang để tu hành, bây giờ mệnh cung đã xuất hiện mặt trời.
“Đoạt tạo hóa của thiên địa vạn vật, công pháp này thật mạnh.” Diệp Phục Thiên thầm cảm thán. Hắn bắt đầu quan tưởng mặt trời trong mệnh cung. Ngay lập tức, hắn cảm giác bản thân hóa thành mặt trời chói chang, linh khí hỏa diệm trong đất trời hung mãnh tràn vào cơ thể, chảy vào mệnh cung, tiến vào Thế giới chi thụ.
Cổ thụ trong mệnh cung hóa thành ánh sáng hỏa diệm, khiến vầng mặt trời trên cây cổ thụ càng thêm rực rỡ.