Dứt lời, hư ảnh ý thức của Diệp Phục Thiên biến mất, thiên địa linh khí trong cơ thể không chảy vào mệnh cung nữa.

Thiên địa linh khí mạnh mẽ cọ rửa thân thể, chuẩn bị cho quá trình luyện thể. Nhưng đúng lúc này, dị biến nảy sinh. Một lực hút mãnh liệt được tạo ra, trong phút chốc linh khí đảo lưu, điên cuồng di chuyển về phía mệnh cung một lần nữa.

Biến hóa bất thình lình khiến thân thể Diệp Phục Thiên run lên, một cảm giác khó chịu lập tức ập đến. Ba năm qua, toàn bộ linh khí đều được đưa vào mệnh cung mà nó chẳng hề thay đổi. Bây giờ, nó lại còn muốn ngang nhiên cướp đoạt, ngăn cản hắn tu hành?

Nghĩ vậy, Diệp Phục Thiên muốn chống lại, nhưng nguồn sức mạnh bá đạo đó coi thường tất cả, điên cuồng hút lấy linh khí. Thậm chí, tinh khí trong cơ thể Diệp Phục Thiên cũng bị hút ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.

“Khốn kiếp.” Diệp Phục Thiên tức giận mắng một tiếng. Cùng với luồng linh khí điên cuồng tràn vào mệnh cung, hắn cảm giác đầu mình rung động kịch liệt, như thể mệnh cung bên trong đã xảy ra thay đổi lớn. Ý thức muốn đi vào nhưng ngay lập tức bị một luồng sức mạnh cuồng bạo xé nát.

“A…” Một tiếng gào thét trầm thấp bật ra. Dư Sinh lập tức đứng dậy, theo dõi sát sao sự thay đổi của Diệp Phục Thiên. Không chỉ cơ thể hắn, ngay cả thiên địa linh khí quanh người hắn cũng điên cuồng chảy về phía hắn. Hơn nữa, hoa cỏ cây cối xung quanh héo rũ cực nhanh. Đôi mắt Dư Sinh lóe lên tia sáng sắc bén, như nghĩ ra điều gì đó. Hắn đi tới phía sau Diệp Phục Thiên rồi ngồi xuống, hai tay đặt lên người hắn. Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, một sức hút mạnh mẽ thôn tính cả linh khí trong cơ thể hắn.

Cuối cùng cũng sắp thức tỉnh rồi sao?

***

Khi Diệp Phục Thiên tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy cơ thể cực kỳ suy yếu. Hắn mở mắt, ánh mặt trời có chút chói mắt, rõ ràng đã qua một đêm.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Diệp Phục Thiên ngồi dậy, nhìn thấy cỏ cây xung quanh đã héo rũ, Dư Sinh cũng mệt mỏi ngồi một bên điều hòa hơi thở.

Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn nhắm mắt lại, ý thức tiến vào mệnh cung. Ngay sau đó, thân thể hắn chợt run lên. Lúc này trong mệnh cung hoang vu, trên trời cao có ánh trăng chiếu xuống, còn có một mảnh đất nhỏ mịt mờ, hình như có nước từ trên núi chảy xuống. Mệnh hồn cổ thụ đứng sừng sững trên mặt đất, phất phới theo gió, cành lá sum suê trở nên càng thêm xanh biếc, như tràn đầy linh khí.

“Thế giới chi thụ.” Dưới gốc cây cổ thụ, hình bóng do ý thức của Diệp Phục Thiên biến thành xuất hiện. Lẽ nào cha không lừa mình?

Cha từng nói với hắn, tổ tiên hắn có một pháp sư thiên mệnh nghịch thiên, mệnh hồn chính là Thế giới chi thụ, có thể đoạt lấy linh khí của vạn vật trong trời đất. Chỉ là sau đó, sự truyền thừa của gia tộc bị đứt đoạn, mà hắn, Diệp Phục Thiên, là người duy nhất thừa kế thiên phú của tổ tiên.

“Nói như vậy, Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp chẳng phải cũng là thật sao?” Diệp Phục Thiên nhớ lại lúc nhỏ đã làu làu Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, trong lòng có chút kích động. Hắn lập tức nhắm mắt, thầm niệm pháp quyết khó hiểu. Hắn nhanh chóng nhập định, ý niệm trong đầu trở nên thông suốt, tùy tâm sở dục rong ruổi giữa đất trời.

Rất nhanh, trong quan tưởng của Diệp Phục Thiên, thiên địa linh khí xuất hiện dày đặc. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy linh khí có màu sắc khác nhau, đó là các thuộc tính linh khí thuần túy nhất, mỗi một màu sắc đại biểu cho một loại thuộc tính.

“Hỏa Diệm.” Ý niệm của Diệp Phục Thiên tập trung vào linh khí màu đỏ rực của Hỏa Diệm, đó là thiên địa linh khí thuộc tính Hỏa. Mệnh hồn Thế giới chi thụ lập tức hóa thành sắc Hỏa Diệm chói mắt, linh khí nhanh chóng chảy vào cơ thể Diệp Phục Thiên, tỏa khắp lục phủ ngũ tạng, cảm giác nóng rực cực kỳ mãnh liệt.

“Thuộc tính Mộc.” Diệp Phục Thiên thi triển Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, linh khí quan tưởng chuyển sang màu xanh. Trong khoảnh khắc linh khí hệ Mộc rót vào, những hao tổn tinh khí trong cơ thể hắn nhanh chóng khôi phục một cách thần kỳ.

“Kim, Thổ, Phong, Thủy…” Diệp Phục Thiên không ngừng thử nghiệm. Một lúc lâu sau, hắn mới dừng lại rồi mở mắt, ngẩn ngơ.

“Đây là thật sao?” Diệp Phục Thiên nhìn hai tay mình, có chút không dám tin.

“Đương nhiên là thật. Cậu là pháp sư toàn hệ.” Phía sau, hai tay Dư Sinh nắm chặt, toàn thân kích động nổi gân xanh. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, nói: “Hơn nữa còn là pháp sư toàn hệ có thể kiêm tu cả võ pháp.”

“Nói vậy, thiên phú của ta chẳng phải là…” Đôi mắt sáng của Diệp Phục Thiên chợt lóe lên nét rạng rỡ.

“Nghịch thiên.” Dư Sinh nói: “Ở thành Thanh Châu này, tuyệt đối không có người thứ hai.”

Một nụ cười xán lạn nở rộ nơi khóe môi Diệp Phục Thiên. Thiên phú của tổ tiên bao đời không ai kế thừa lại rơi vào tay mình. Đây chính là thiên mệnh sao? Pháp sư thiên mệnh, kế thừa thiên mệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play