Ồ, từ chối rồi!
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Diệp Phục Thiên. Trước đó không lâu, Dư Sinh và Diệp Phục Thiên mạnh mẽ đẩy lùi cường giả học cung Hắc Diễm để cứu vãn danh dự cho học cung Thanh Châu, hơn nữa bọn họ còn bộc lộ thiên phú kinh người. Khi đó, trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ, cái gọi là lệnh cấm chỉ là thùng rỗng kêu to. Hai người họ chắc chắn đã nhận được sự ưu ái của các nhân vật lớn trong học cung Thanh Châu.
Sự thật cũng đúng như họ dự đoán, mấy vị cung chủ đều ngỏ lời mời với cả hai. Một trận náo nhiệt coi như kết thúc tại đây.
Tuy nhiên, họ chỉ đoán được khởi đầu, không đoán được kết thúc. Họ hiển nhiên đã đánh giá thấp sự quật cường và kiêu ngạo của Diệp Phục Thiên.
Nếu Diệp Phục Thiên vẫn là Diệp Phục Thiên của lúc trước, đương nhiên sẽ không ai để ý đến hắn. Nhưng giờ đây, hắn có thể đánh bại Pháp Sư Thiên Mệnh cùng cảnh giới, lại còn là một thiếu niên thiên tài khắc được bùa chú đỉnh cấp, đương nhiên hắn có tư cách kiêu ngạo.
Vì vậy, cho dù là các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu cũng rơi vào một sự yên tĩnh kỳ lạ.
Đệ tử ngoại môn của học cung Thanh Châu, ngoài việc nhận được kiến thức tu hành từ giảng viên, đa số đều tự mình tu hành, chỉ được bước vào tầng một của tàng thư các, không thể nhận được quá nhiều tài nguyên của học cung. Mà trận chiến vừa rồi liên quan đến vinh nhục của học cung Thanh Châu, cho nên Diệp Phục Thiên nói trận chiến này đã trả hết ơn tu hành ba năm của học cung cũng không ai có thể chỉ trích được gì.
Xem ra, hắn cùng Dư Sinh kề vai xuất chiến không phải chỉ vì một câu nói đơn giản của Hoa Giải Ngữ, mà là trong lòng sớm đã nghĩ xong tất cả những điều này. . .
Nghĩ đến đây, các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu không nói gì. Thiếu niên tu hành ở học cung Thanh Châu ba năm, lại không có ai thực sự ý thức được hắn ưu tú đến nhường nào.
"Kỳ thi Hương lần trước, vị trí đầu bảng thuộc về Dư Sinh, đồng thời ngươi cũng lọt giáp bảng đệ tam. Việc này sẽ được ghi lại trong hồ sơ kỳ thi Hương khóa trước của học cung Thanh Châu." Lãnh Thanh Phong nhìn hình bóng quật cường phía trước, nói. Trong đám người, sắc mặt Mộ Dung Thu âm trầm đáng sợ, vô cùng khó chịu. Hai tháng trước, kỳ thi Hương tuyên bố kết quả tại chỗ, hắn là giáp bảng đệ nhất. Bây giờ học cung Thanh Châu phá lệ sửa chữa thành tích, kéo hắn xuống. Việc này chắc chắn sẽ gây nên chấn động, nếu truyền ra ngoài, Mộ Dung Thu hắn còn mặt mũi nào nữa? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Đệ tử học cung Thanh Châu hoàn toàn không còn gì để nói, ánh mắt không khỏi liếc qua Mộ Dung Thu trong đám người. Quyết định này hoàn toàn chính xác, hắn căn bản không có tư cách đạt được đệ nhất kỳ thi Hương. Học cung Hắc Diễm cường thế kéo đến, ngay cả dũng khí xuất chiến hắn cũng không có, trong khi Dư Sinh lại nghiền ép đối thủ.
"Ta phản đối." Một giọng nói lạnh lùng truyền ra, bất ngờ thay, chính là Thạch Trung lên tiếng. Hắn xanh mặt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, nói:
"Kỳ thi Hương đã tuyên bố kết quả, sao có thể nói sửa là sửa. Tuy hôm nay Diệp Phục Thiên biểu hiện xuất chúng, nhưng hắn bất kính với trưởng bối, không tuân thủ quy củ cũng là sự thật. Hôm nay, niệm tình hắn chiến đấu vì học cung Thanh Châu, có thể xét hủy bỏ lệnh nghiêm phạt, nhưng nếu cậy vào trận chiến này, lấy lui làm tiến để uy hiếp học cung, đệ tử như thế này dù thiên phú có xuất chúng hơn nữa thì sao chứ?"
"Uy hiếp học cung?" Diệp Phục Thiên nhìn Thạch Trung, xem ra kẻ đưa Mộ Dung Thu lên đệ nhất kỳ thi Hương, đè Dư Sinh xuống đồng thời hạ lệnh nghiêm phạt với mình chính là cung chủ Thổ Hành cung - Thạch Trung.
Còn các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong, thái độ vẫn luôn có chút thiện cảm với hắn, chắc chắn không tham dự vào việc này.
Nhìn Thạch Trung, Diệp Phục Thiên đột nhiên cười nói: "Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, có năng lực gì mà uy hiếp học cung Thanh Châu. Nhưng còn Thạch cung chủ, vãn bối thật muốn thỉnh giáo một phen, rốt cuộc vãn bối đã đắc tội Thạch cung chủ ở đâu?"
"Ngươi có ý gì?" Thạch Trung lạnh như băng hỏi.
"Ở kỳ thi Hương, bất luận là thiên phú hay thực lực, Dư Sinh rõ ràng đều nổi trội hơn Mộ Dung Thu, trận chiến ngày hôm nay chính là minh chứng rõ ràng nhất. Ban đầu Thạch cung chủ chọn Mộ Dung Thu đệ nhất, ta không phục là hợp tình hợp lý, Thạch cung chủ lại cho rằng ta không tuân thủ quy củ, chống đối ông, sau đó đá ta khỏi giáp bảng, lại hạ lệnh cấm cũng xem như đã nghiêm phạt. Hôm nay, ta và Dư Sinh chiến đấu vì học cung Thanh Châu, cung chủ lại chỉ nói có thể xét hủy bỏ lệnh nghiêm phạt cho ta, vậy thì sự vinh nhục của học cung Thanh Châu trong mắt Thạch cung chủ chỉ là nhỏ bé không đáng kể ư?"