Diệp Phục Thiên nhìn Thạch Trung, chậm rãi nói: "Hay có lẽ, vãn bối đã đắc tội Thạch cung chủ mới khiến Thạch cung chủ chán ghét như vậy. Mà Mộ Dung Thu rốt cuộc ưu tú đến cỡ nào lại có thể làm cho Thạch cung chủ tin tưởng trao cho hắn đệ nhất kỳ thi Hương, đến mức vì ảnh hưởng của hắn mà hạ lệnh cấm với ta?"

"Hỗn xược!" Thạch Trung quát lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Phục Thiên: "Ngươi toàn nói xằng bậy, đây là thái độ ngươi nói chuyện với trưởng bối ư? Tên đệ tử đại nghịch bất đạo như vậy cho dù bồi dưỡng thành cường giả, tương lai e rằng cũng sẽ là kẻ gây họa."

"Đại nghịch bất đạo!" Các đệ tử học cung Thanh Châu cảm thấy trên người có chút lạnh. Lúc này, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra xếp hạng trong kỳ thi Hương tuyệt đối không đơn giản như vậy. Từng lời nói của Thạch Trung như đâm thẳng vào tim gan, rõ ràng có ý định muốn đuổi Diệp Phục Thiên đi.

Mà Diệp Phục Thiên vừa rồi cũng nói Thạch Trung vì ảnh hưởng của Mộ Dung Thu mới hạ lệnh cấm với hắn, vậy thì trong đó rõ ràng có lợi có hại, khiến cho các đệ tử học cung Thanh Châu đều cảm thấy từng cơn ớn lạnh.

"Thạch Trung, đủ rồi đó." Cung chủ Lôi Hành cung lúc này cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói. Bảy đại cung chủ của Thuật Pháp cung đều được coi là có chút giao tình, một vài quy tắc ngầm bên trong dù họ biết nhưng cũng không thể tránh được, chỉ cần không dính đến quyền lợi của học cung Thanh Châu thì họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng không ai có thể dự liệu được hai thiếu niên bị đối xử bất công ở kỳ thi Hương lại có thiên phú xuất chúng đến thế, lại quật cường và kiêu ngạo đến thế.

"Diệp Phục Thiên, cuộc chiến hôm nay ngươi vì học cung lập được công lao, học cung Thanh Châu sẽ không bạc đãi ngươi, chắc chắn sẽ có cung chủ thu nhận hai người các ngươi làm đệ tử. Về sau hãy ở trong học cung tu hành thật tốt, tương lai tất có thành tựu. Những chuyện còn lại cũng không cần chấp nhất làm gì." Lúc này cung chủ Phong Hành cung - Ly Giang cũng lên tiếng như muốn khuyên bảo Diệp Phục Thiên.

Nhưng nghe được lời của hắn, Diệp Phục Thiên lại lộ ra một nụ cười tự giễu. Xem ra hắn thực sự quá nhỏ tuổi, quá mức tự tin. Cho dù biểu hiện thiên phú kiệt xuất, chiến đấu vì học cung Thanh Châu, nhưng thật ra vẫn chẳng thay đổi được gì, cùng lắm chỉ được vào chính thức, được một nhân vật lớn nào đó yêu thích nhận làm đệ tử.

Nhưng như thế là đủ rồi sao?

Cung chủ Phong Hành cung - Ly Giang muốn hắn không chấp nhất với những chuyện khác, hiển nhiên là muốn hắn biết điều thì thu nhận, tựa hồ cũng cùng suy nghĩ với Thạch Trung, cho rằng hắn chỉ muốn uy hiếp học cung, chứ sẽ không thực sự rời đi. Dù sao học cung Thanh Châu cũng là thánh địa tu hành của thành Thanh Châu.

Nhưng chuyện kỳ thi Hương cuối năm cứ tính như vậy sao?

Việc học cung Thanh Châu nghiêm phạt và hạ lệnh cấm, một lời giải thích cũng không có sao?

Còn ẩn tình phía sau càng không được phép đào ra.

Có thể hắn đã nghĩ quá đơn giản, chung quy vẫn là do tuổi còn quá trẻ.

Nhưng tuổi còn trẻ chí ít cũng có chỗ tốt, đó là sở hữu tính cách bốc đồng.

Nghĩ vậy, Diệp Phục Thiên mỉm cười, hơi khom người với các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn, đều đang phỏng đoán Diệp Phục Thiên rốt cuộc có dụng ý gì.

"Ơn truyền dạy ba năm của học cung Thanh Châu, Phục Thiên khắc sâu trong tâm khảm, xin cáo từ."

Diệp Phục Thiên mỉm cười rồi gọi: "Dư Sinh."

"Ừ!" Dư Sinh bên cạnh đáp, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm những nhân vật lớn kia, hiển nhiên cực kỳ khó chịu.

"Đi thôi." Diệp Phục Thiên xoay người, đạp lên tuyết trắng, từng bước rời đi. Dư Sinh thu hồi ánh mắt, theo sát Diệp Phục Thiên.

Giờ khắc này, bóng lưng hai thiếu niên có vẻ rất cô đơn nhưng cũng rất kiên định, tựa hồ có thể cảm nhận được lòng kiêu ngạo của bọn họ.

Hắn đi thật!

Các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu đều ngẩn ra, đương nhiên họ không dự liệu được Diệp Phục Thiên sẽ nghiêm túc như vậy.

Ánh mắt lầu chủ Chiến lầu, các chủ Kiếm các cùng mấy vị cung chủ lạnh lẽo nhìn Thạch Trung, sắc mặt cực kỳ khó coi. Điều này khiến ánh mắt Thạch Trung càng thêm âm trầm, lạnh như băng nói: "Đợi đã."

Diệp Phục Thiên dừng bước, xoay người nhìn Thạch Trung: "Thạch cung chủ còn có chuyện gì sao?"

"Ngươi coi học cung Thanh Châu là nơi nào, nói đến là đến, nói đi là đi?" Thạch Trung lạnh lùng nói.

Đôi mắt Diệp Phục Thiên thoáng ngưng đọng: "Thạch cung chủ có ý gì?"

"Ngươi trời sinh phản cốt, mang lòng oán hận học cung Thanh Châu. Bây giờ ngươi phản bội học cung, phải chăng chuẩn bị nghe theo lời của cường giả học cung Hắc Diễm, đi theo bọn chúng đối phó với học cung Thanh Châu?"

Dứt lời, không gian tựa như lạnh lẽo thêm vài phần. Mọi người đều cảm giác được sự lạnh lùng, Diệp Phục Thiên cũng cảm giác được sự độc ác trong lời nói của Thạch Trung. Ý này là muốn đẩy hắn vào chỗ chết sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play