Diệp Phục Thiên cũng tự giễu cười nói: "Ta vốn là người bị học cung Thanh Châu vứt bỏ, đang tạm lưu lại học cung để quan sát."
"Hừ, thắng là thắng, cần gì phải làm nhục ta như vậy, có ý nghĩa gì chứ." Vân Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, cho rằng Diệp Phục Thiên cố ý sỉ nhục hắn.
"Cậu ấy nói thật." Dư Sinh đứng phía sau nói, vẻ mặt vẫn có chút khó chịu.
Học cung Hắc Diễm đều ngẩn ra. Trung niên mắt ưng cười như điên, ánh mắt quét về phía những nhân vật lớn của học cung Thanh Châu, nói: "Thiên tài như thế lại là người bị học cung Thanh Châu vứt bỏ. Nếu ngươi đồng ý vào học cung Hắc Diễm của ta, ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng, thế nào?"
"Cái này. . ." Nghe trung niên kia nói, người của học cung Thanh Châu chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực, nhất là những nhân vật lớn kia. Học cung Hắc Diễm thân là kẻ địch lại có thể làm vậy, mà học cung Thanh Châu bọn họ. . . sự đối lập này càng thêm châm biếm.
"Không cần." Diệp Phục Thiên nhàn nhạt đáp lại, trực tiếp từ chối.
"Được, đã như vậy, lần gặp sau sẽ là trên chiến trường." Trung niên mắt ưng nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên như đang cảnh cáo, dứt lời xoay người nói: "Đi thôi."
Các cường giả học cung Hắc Diễm lạnh lùng nhìn về phía học cung Thanh Châu, sau đó lần lượt xoay người rời đi. Tuy bọn họ chiến bại, nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm.
Ngược lại, học cung Thanh Châu lại không có cảm giác hãnh diện vui sướng.
Ba trận chiến đầu tiên thua toàn bộ. Nếu không có Dư Sinh và Diệp Phục Thiên ra tay, học cung Thanh Châu đã mất hết thể diện.
Nhưng có chút châm chọc là, Diệp Phục Thiên lúc này vẫn đang chịu lệnh cấm của học cung, Dư Sinh thì bị mất danh hiệu đầu bảng một cách vô lý. Hai người họ lại chính là người đã cứu vãn bộ mặt của học cung Thanh Châu hôm nay.
Lúc này, Dư Sinh đứng cạnh Diệp Phục Thiên. Vô số ánh mắt đổ dồn vào hai thiếu niên. Mới vừa rồi, họ đã có cái nhìn mới về hai người này, nhất là Diệp Phục Thiên.
Kiêu ngạo, cuồng vọng?
Đó chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài. Với thiên phú hắn thể hiện hôm nay, trước đây hắn quả thực đã khiêm tốn đến mức đáng sợ.
"Diệp Phục Thiên, trước đây học cung có chút hiểu lầm với ngươi, may là không tạo thành sai lầm lớn. Ngươi là pháp sư song thuộc tính Lôi – Hỏa, lại giỏi võ đạo, sau này muốn vào cung nào tu hành?" Các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong hỏi Diệp Phục Thiên. Thiên phú võ đạo cực mạnh, thiên phú pháp sư song hệ, hơn nữa còn có thiên phú Khắc Lục Sư, Diệp Phục Thiên thật sự là một thiên tài yêu nghiệt.
Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung tùy ý hắn chọn, chỉ cần hắn đồng ý.
"Còn có Dư Sinh, Chiến lầu của ta hoan nghênh ngươi gia nhập, ta sẽ đích thân dạy dỗ ngươi." Lầu chủ Chiến lầu bắt đầu lôi kéo.
"Kim Hành cung của ta cũng vậy. Pháp sư mới là chính đạo. Dư Sinh, ngươi nên tu pháp thuật." Cung chủ Kim Hành cung giành người.
Dư Sinh không nói gì, hắn đưa mắt nhìn Diệp Phục Thiên, tất cả đều do cậu ấy quyết định.
Mọi người thấy ánh mắt Dư Sinh dường như cũng hiểu ra, quyền quyết định thực sự nằm ở Diệp Phục Thiên.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào Diệp Phục Thiên, ai cũng rất tò mò.
Diệp Phục Thiên nhìn ánh mắt chờ mong của các nhân vật lớn học cung Thanh Châu, chậm rãi nói: "Chuyện ở kỳ thi Hương cứ như vậy trôi qua sao?"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, sắc mặt rất nhiều người lập tức trở nên vô cùng đặc sắc khi nhìn thiếu niên anh tuấn. Nhiều người thầm cảm thán, hắn thực sự rất quật cường.
"Tên nhóc này." Tần Y thấp giọng nói. Nàng đương nhiên cảm thấy vui vì Diệp Phục Thiên trở nên mạnh mẽ. Bây giờ, trước mặt Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đúng là ánh sáng huy hoàng, nhưng hắn lại không chịu buông chuyện đã qua mà vẫn đề cập tới.
Lãnh Thanh Phong nhìn Diệp Phục Thiên, sự bất mãn trong lòng đối với Thạch Trung càng thêm mãnh liệt, nói: "Diệp Phục Thiên, kỳ thi Hương có lẽ đã đánh giá nhầm, nhưng nếu Dư Sinh đã chứng minh bản thân đủ ưu tú, ngươi hà tất còn để ý tới?"
"Chỉ là đánh giá nhầm thôi sao?" Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười giễu cợt. Bây giờ hắn đã hiểu, kỳ thi Hương tồn tại một tấm màn đen mà hiếm ai biết. Đã như vậy, câu trả lời của Lãnh Thanh Phong hiển nhiên không thể khiến hắn thỏa mãn.
"Ngươi muốn thế nào?" Lãnh Thanh Phong hỏi.
Diệp Phục Thiên khẽ khom người với Lãnh Thanh Phong, nói: "Ta chỉ là đệ tử ngoại môn của học cung, sao dám đòi hỏi thế nào. Nhưng nếu các chủ cho rằng đó chỉ là đánh giá nhầm, ta cũng không thể nói gì hơn. Trận chiến vừa rồi xem như trả ơn ba năm học cung đã dạy dỗ ta, còn việc trở thành đệ tử chính thức của học cung thì ta không cần."
Diệp Phục Thiên nói xong, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, hoa tuyết bay lượn trong không trung khẽ rơi trên mặt thiếu niên. Giờ khắc này, bọn họ mới chính thức cảm thấy mình có chút hiểu được thiếu niên quật cường ấy!