Trận đồ vờn quanh thân thể, Vân Thiên Hạo đứng yên tại chỗ, hàn ý di chuyển xung quanh hắn điên cuồng hấp thụ linh khí trong trời đất, phảng phất như thân thể hắn tự hình thành một pháp trận.

Sự lạnh lẽo lan tràn ra phía trước, không khí dường như muốn ngưng tụ thành băng. Tóc và trán của Vân Thiên Hạo đều hóa thành màu tuyết trắng, nhưng ánh mắt hắn lại sắc bén tột cùng, nhìn thẳng vào Diệp Phục Thiên đang lao tới. Trước người hắn, rất nhiều cây giáo hàn băng lại ngưng tụ.

"Giết!" Vân Thiên Hạo đã sớm thét ra lửa giận, những cây giáo hàn băng xé toạc không khí lao đi, đâm về phía Diệp Phục Thiên.

Nhưng ngay lúc hắn động thủ, không khí trước người hắn đột nhiên nở rộ một chùm ánh sáng hỏa diệm. Ngay sau đó, vô số tia lửa bay lượn trên không trung, hướng về phía thân thể hắn.

"Hỏa Tinh thuật?" Học cung Thanh Châu rất đỗi ngạc nhiên. Hỏa Tinh thuật căn bản không có tính công kích, là pháp thuật cơ sở nhất.

Nhưng vấn đề là Hỏa Tinh thuật này từ đâu đến?

Diệp Phục Thiên khống chế linh khí thuộc tính Hỏa phía trước Vân Thiên Hạo để thi triển pháp thuật? Mới chỉ là cảnh giới Thức Tỉnh, năng lực cảm nhận linh khí thuộc tính Hỏa phải mạnh đến cỡ nào mới làm được?

"Thiên phú võ đạo thiên phẩm, năng lực cảm nhận linh khí Lôi Điện thiên phẩm."

Rất nhiều người nhớ tới thiên phú tu hành của Diệp Phục Thiên. Lúc này họ không khỏi có chút mơ hồ, hình như hắn còn cất giấu thiên phú thuộc tính Hỏa.

Sợ rằng cũng là thiên phẩm.

Hỏa Tinh thuật dĩ nhiên không phải dùng để công kích. Vân Thiên Hạo vung tay đánh lên, Hỏa Tinh trước người hắn liền cùng hàn băng hòa làm một thể, nhưng phía trước vẫn là một bầu trời Hỏa Tinh bay múa, còn nhiều hơn cả hoa tuyết, ngăn cản tầm mắt của hắn. Hắn biết Diệp Phục Thiên đang lợi dụng pháp thuật không có lực công kích này để tiếp cận hắn.

Thế nhưng có hữu dụng không? Hắn đã chuẩn bị xong.

Một bóng dáng theo gió lao xuống, chính là Diệp Phục Thiên. Ngay lúc hắn xuất hiện, Vân Thiên Hạo hét lên một tiếng, hàn ý lơ lửng trước người mang theo tất cả giáo hàn băng đồng thời đâm về phía Diệp Phục Thiên không một chút do dự.

Trong thời khắc đó, Vân Thiên Hạo phát hiện Diệp Phục Thiên đang đắm chìm trong ngọn lửa nóng cháy vô cùng, chói sáng như thái dương. Những cây giáo hàn băng lao tới ngay sát thân thể Diệp Phục Thiên liền hòa tan thành nước, rồi trực tiếp bốc hơi.

Thân thể Diệp Phục Thiên như hóa thành lò luyện, bốc hơi hết tất cả hàn băng.

Thủy khắc Hỏa, nhưng khi nhiệt độ của ngọn lửa đủ cao, cũng có thể khắc chế ngược lại.

"Không được, Thiên Hạo, lui!" Trung niên mắt ưng của học cung Hắc Diễm hét lên, nhưng tốc độ của Diệp Phục Thiên quá nhanh, bỏ qua tất cả giáo hàn băng đang lao tới. Chỉ thấy thân thể hắn nhảy vọt lên không trung, hóa thành một đường cong bắn về phía Vân Thiên Hạo. Thân tựa rồng, có tiếng rồng ngâm vang lên, một con thần long hỏa diệm phảng phất đang bám trên người Diệp Phục Thiên, bạo kích về phía Vân Thiên Hạo.

Những nơi Diệp Phục Thiên lướt qua, tất cả hàn ý đều bốc hơi hết. Vân Thiên Hạo biết mình không thể lui được nữa. Hàn Băng Thủ Hộ phòng ngự toàn thân, trận đồ điên cuồng hấp thu tất cả linh khí bao trùm thân thể hắn.

"Rống. . ." Một tiếng rồng gầm rung trời vang vọng không gian, Hàn Băng Thủ Hộ không ngừng bị nghiền nát. Vân Thiên Hạo bị đánh bay, một luồng khí hỏa diệm nóng cháy vô cùng tràn vào cơ thể như muốn thiêu đốt hắn.

Gió gào thét, một cường giả học cung Hắc Diễm đỡ được Vân Thiên Hạo, sau đó lần lượt từng bóng người lao tới bên cạnh hắn, vẻ mặt khẩn trương.

"Phụt!" Vân Thiên Hạo phun ra một ngụm máu tươi, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hắn thấp giọng nói: "Không chết được đâu."

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên. Thua rồi, hắn lại thua dưới tay một thiếu niên cùng cảnh giới.

Lúc này, ánh mắt Diệp Phục Thiên cũng nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Pháp Sư Thiên Mệnh rất mạnh sao?"

"Khụ khụ. . ." Lại một ngụm máu tươi phun ra. Vân Thiên Hạo từ nhỏ được coi là con cưng của trời, chưa từng chịu nhục nhã như vậy.

Nhưng hắn đã thua trong tay đối phương, không còn lời gì để nói.

"Ngươi là ai?" Vân Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên hỏi, hắn sẽ ghi nhớ thiếu niên trước mắt.

Nhìn thiếu niên ấy, Diệp Phục Thiên nói: "Diệp Phục Thiên."

Trung niên mắt ưng bên cạnh nhíu mày: "Trước khi tới đây, ta đã tìm hiểu ba vị trí đầu bảng của mấy kỳ thi Hương gần nhất, vì sao chưa từng nghe qua tên ngươi?"

Với thiên phú và sức mạnh của Diệp Phục Thiên, không thể nào hắn lại vô danh ở học cung Thanh Châu.

Người của học cung Thanh Châu nghe câu nói của trung niên mắt ưng không khỏi có chút xấu hổ. Hai tháng trước trong kỳ thi Hương, Diệp Phục Thiên vốn nên nổi danh, nhưng vì một vài nguyên nhân, tên của hắn đã bị xóa khỏi giáp bảng. Lúc này bị đối phương hỏi tới, đương nhiên có vẻ hơi lúng túng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play