“Ngu ngốc.” Diệp Phục Thiên khinh miệt liếc nhìn Lăng Tiếu rồi xoay người rời đi.
“Ngươi có ý gì?” Lăng Tiếu nhíu mày nhìn bóng lưng Diệp Phục Thiên: “Không nói được gì nên giả bộ thắng lợi rồi chuồn sao? Nực cười.”
“Tên này giả vờ thật.” Có người nói châm chọc.
Ngay lúc họ đang nói, trên người Diệp Phục Thiên, người đang quay lưng về phía họ, đột nhiên xuất hiện một vầng sáng chói mắt. Đó là một luồng khí lưu chuyển quanh thân, giống như một màn hào quang rực rỡ. Những ánh mắt châm chọc sau lưng lập tức ngưng đọng, thần sắc trở nên vô cùng đa dạng.
Diệp Phục Thiên là Tụ Khí cảnh, và hắn đang dùng thực tế để nói cho mọi người biết, Tụ Khí cảnh của hắn không giống người thường.
Ánh mắt Lăng Tiếu hơi âm trầm. Khí lưu quanh thân tỏa ra bốn phía, đây là Tụ Khí cảnh ư?
Dư Sinh cùng Diệp Phục Thiên rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Sau khi họ đi, cả phòng học mới xôn xao hẳn lên.
“Tụ Khí cảnh của tên bại hoại này quả thật rất khác thường.”
“Vậy thì sao chứ? Ba năm vẫn dừng lại ở Tụ Khí cảnh, đương nhiên sẽ có chút khác biệt. Nếu chúng ta giống như tên phế vật kia, chúng ta cũng có thể làm được.”
“Nói không sai. Ba năm chỉ để tụ khí, không biết hắn lấy đâu ra dũng khí mà phách lối như vậy.”
“Còn dám nói những lời như vậy với Tần sư tỷ và Phong Tình Tuyết, đúng là cặn bã.”
“Lăng Tiếu, đừng quá để ý. Lý luận suông có hay đến mấy, nếu hắn thật sự đấu với huynh, một ngón tay của huynh cũng đủ bóp chết hắn.” Có người nói với Lăng Tiếu, lập tức có nhiều người phụ họa theo.
Lăng Tiếu suy nghĩ một lúc, rồi nở một nụ cười xán lạn. Không sai, chẳng cần phải để ý đến sự tồn tại của một tên thấp kém đó.
“Tình Tuyết, tên kia thật không biết tự trọng. Mình biết cậu và hắn quen nhau từ nhỏ, nhưng vẫn nên giữ khoảng cách.” Mộ Dung Thanh, tỷ muội thân thiết của Phong Tình Tuyết, khuyên nhủ. Nàng vẫn luôn rất ghét Diệp Phục Thiên, cảnh giới thấp như vậy mà lúc nào cũng dương dương tự đắc.
“Hắn quả thật có chút quá đáng.” Phong Tình Tuyết có chút tức giận nói.
“Tình Tuyết.” Mộ Dung Thanh thấy giọng điệu của Phong Tình Tuyết không quá để tâm, bèn nghiêm túc nói: “Cậu tỉnh táo lại một chút được không? Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể trở thành đệ tử chính thức của học cung, nên suy nghĩ cho tương lai đi. Hành vi của hắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cậu, mà cậu lại không so đo, khiến người khác nghĩ gì? Vì một người như vậy có đáng không?”
Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết trầm xuống. Nàng không nghĩ nhiều như vậy.
“Cậu nên chín chắn hơn, về sau bớt tiếp xúc với hắn đi, tốt nhất là nên vạch rõ giới hạn.” Mộ Dung Thanh tiếp tục khuyên.
***
Học cung Thanh Châu, thánh địa của thành Thanh Châu, có diện tích cực kỳ rộng lớn, được xây dựng dựa lưng vào Thiên Yêu sơn. Ở học cung, dù là đệ tử ngoại môn cũng có biệt viện độc lập của riêng mình.
Diệp Phục Thiên trở lại biệt viện trong khu cư trú của đệ tử ngoại môn, Dư Sinh yên lặng đi theo sau hắn.
“Dư Sinh, mình định từ bỏ.” Lúc này, Diệp Phục Thiên dừng bước, thấp giọng nói.
“Mặc dù thiên mệnh không thức tỉnh, cậu vẫn là thiên tài.” Dư Sinh nhìn thiếu niên phía trước nói. Diệp Phục Thiên nói hắn là pháp sư thiên mệnh, mọi người đều tưởng đó là chuyện đùa, chỉ có Dư Sinh biết điều đó không hề buồn cười.
Diệp Phục Thiên, hắn thực sự là một pháp sư thiên mệnh.
“Đương nhiên mình hiểu, chỉ là có chút không cam lòng.” Diệp Phục Thiên cười khổ: “Ba năm rồi, nếu tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn sẽ bị cậu bỏ xa mất. Xem ra, phải cố gắng hơn thôi.”
“Đi thôi, bắt đầu tu hành.” Diệp Phục Thiên quay đầu nhìn thiếu niên cao hơn hắn một cái đầu. Thân hình Dư Sinh cao to hơn người thường, trời sinh có khí chất mạnh mẽ.
Hai người đi tới nơi tu hành trong biệt viện. Diệp Phục Thiên khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Trong phút chốc, quanh thân hắn lưu chuyển một luồng khí sáng bừng. Linh khí trong phạm vi nhỏ xung quanh như phát điên, nhao nhao vọt tới thân thể Diệp Phục Thiên. Dư Sinh ngồi phía sau hắn, yên lặng nhìn cảnh này. Lúc này, Diệp Phục Thiên như một vòng xoáy đáng sợ, thôn phệ tất cả linh khí. Nếu người khác chứng kiến, e là sẽ vô cùng kinh ngạc.
Luồng khí đáng sợ theo thân thể Diệp Phục Thiên, di chuyển vào trong đầu hắn, nơi đó chính là mệnh cung của hắn.
Mệnh cung có hồn, gọi là mệnh hồn, đó là dấu hiệu của người tu hành thiên mệnh.
Lúc này, trong mệnh cung của Diệp Phục Thiên có một gốc cây cổ thụ chọc trời, cành lá xanh biếc rậm rạp, nhưng xung quanh lại vô cùng hoang vu. Khi thiên địa linh khí cuồn cuộn tràn tới, cổ thụ tham lam hấp thu tất cả, cành lá xanh biếc phát ra tiếng xào xạc, không gió mà bay.
Dưới gốc cổ thụ, một hình bóng hư ảo ngưng tụ lại, đó là hình bóng của Diệp Phục Thiên. Hắn nhìn cây cổ thụ trước mắt, thấp giọng nói: “Hấp thu ba năm linh khí vẫn không hề thay đổi, chỉ biết đòi hỏi. Đã như vậy, từ nay về sau ta sẽ không cung cấp thêm linh khí nữa.”