Vân Thiên Hạo bước tới, phóng ra mệnh hồn trận đồ. Lần này, pháp trận không còn là thuộc tính hỏa diệm nữa mà là thuộc tính hàn băng. Linh khí Thủy hệ trong trời đất điên cuồng lao về phía pháp trận, ngưng tụ thành hàn băng. Nơi Vân Thiên Hạo đứng, một cơn gió hàn băng đáng sợ xuất hiện, như một thế giới băng tuyết độc lập. Mặc dù đứng ở rất xa, người ta cũng có thể cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo bên trong.

"Mệnh hồn trận đồ của hắn cho hắn thiên phú toàn thuộc tính, pháp trận có thể hút bất cứ linh khí thuộc tính nào, thật yêu nghiệt!" Mặc dù là đối địch, nhưng các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu vẫn có chút đố kị với thiên phú của Vân Thiên Hạo. Đó thật sự là một thiên tài yêu nghiệt, thảo nào học cung Hắc Diễm lại dẫn hắn đến đây diễu võ dương oai.

Nhưng dù vậy, vị thiếu niên từng bị học cung Thanh Châu hạ lệnh cấm lúc này lại thản nhiên đối mặt.

Diệp Phục Thiên ngồi trên mặt tuyết, yên lặng khắc bùa chú. Từng nét bút khắc nhanh như chớp, tựa như rồng bay phượng múa, linh khí Lôi hệ cũng theo đó điên cuồng trút vào.

Một tia sét lóe lên trên cây bút khắc. Đúng lúc này, Vân Thiên Hạo ra tay, trong pháp trận có một cây giáo hàn băng lao xuống.

"Cẩn thận!" Có vài người bất giác lo lắng cho Diệp Phục Thiên, nhưng thiếu niên vẫn cúi đầu khắc bùa chú. Từng nét bút vung lên, dẫn theo luồng sấm sét lấp lánh. Trong khoảnh khắc, một tấm lưới sấm sét xuất hiện trước mặt hắn, bao vây cây giáo hàn băng đang lao tới, xé nát nó từng chút một.

"Pháp thuật phòng ngự, Khiên Sét." Mọi người dường như biết Diệp Phục Thiên muốn khắc pháp thuật gì. Đây là Khiên Sét hình thành từ lưới sấm sét, được Diệp Phục Thiên trực tiếp điều khiển để phòng ngự chống lại đòn công kích của đối phương.

"Ầm!" Hàn băng trên mặt đất nổ tung, hàn ý vô tận lao về phía pháp trận của Vân Thiên Hạo. Pháp trận đã thành hình, Vân Thiên Hạo giơ hai tay lên, khống chế thế giới hàn băng ấy.

"Đi!" Vân Thiên Hạo lạnh lùng nói. Vô số cây giáo hàn băng trong pháp trận mang theo uy thế kinh người, phá không lao xuống, một đòn công kích sắc bén tột cùng.

"Thành công!" Diệp Phục Thiên nhấc bút, bùa chú bay lên, theo sau đó là một chiếc khiên sấm sét to lớn xuất hiện trước mặt hắn, đánh nát đòn công kích ấy.

Diệp Phục Thiên vẫn không ngẩng đầu, hắn tiếp tục khắc một tấm bùa khác. Đôi tay di chuyển rất uyển chuyển, tiêu sái, phối hợp cùng khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc làm cho không ít thiếu nữ phải ngẩn ngơ.

Thì ra. . . hắn mạnh như vậy.

Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết nhìn thiếu niên trong tuyết, chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại có chút đau lòng. Thiếu niên phẫn nộ vì hồng nhan ấy đã lộ rõ tài hoa xuất chúng!

Các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu chăm chú nhìn Diệp Phục Thiên. Ôi, lại một thiên tài yêu nghiệt nữa xuất hiện rồi!

Tốc độ khắc bùa chú nhanh đến mức đó có ý nghĩa gì? Nghĩa là khả năng khống chế linh khí của Diệp Phục Thiên rất mạnh, hơn nữa còn vượt cả năng lực cảm nhận. Dù hắn không khắc bùa chú, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hắn cũng có thể thi triển ra pháp thuật vượt quá cảnh giới của mình.

"Ngoại môn học cung Thanh Châu của chúng ta có đệ tử yêu nghiệt như thế lại không lọt giáp bảng thi Hương, còn bị hạ lệnh cấm." Cung chủ Lôi Hành cung cực kỳ khó chịu, lạnh lùng liếc nhìn Thạch Trung.

Sắc mặt Thạch Trung rất khó coi. Dư Sinh thể hiện lực chiến cường đại mà Mộ Dung Thu lại không dám xuất chiến, điều này đã rất bẽ mặt, bây giờ lại còn có một Diệp Phục Thiên.

Thiếu niên vẫn ngồi trên tuyết, hết sức chăm chú khắc bùa chú. Vân Thiên Hạo xanh mặt, Pháp Sư Thiên Mệnh như hắn kích hoạt pháp trận lại không có bất kỳ ưu thế nào so với bùa chú của Diệp Phục Thiên, đây quả thực là một sự sỉ nhục.

Vân Thiên Hạo không ngừng thi triển pháp thuật tấn công, không những là pháp thuật cao cấp không giới hạn trong cảnh giới Thức Tỉnh mà còn liên tục công kích. Diệp Phục Thiên vẫn mắt điếc tai ngơ, khi pháp thuật công kích lao đến, hắn chỉ khẽ vung bút lên là có pháp thuật phóng ra, phá hủy đòn tấn công. Bùa chú dưới ngòi bút của hắn không chút suy suyển, rất nhanh sau đó, một tấm bùa hoàn chỉnh lại sắp thành hình.

Diệp Phục Thiên ngồi trên tuyết nở nụ cười, rồi đặt bút xuống. Trong khoảnh khắc, một chùm sấm sét bão táp kinh người xuất hiện, hướng về phía Vân Thiên Hạo.

"Hàn Băng Thủ Hộ!" Hàn ý vô tận bao phủ Vân Thiên Hạo, khiến hắn giống như một bức tượng điêu khắc. Đó là pháp thuật phòng ngự đỉnh cấp Thủy hệ của cảnh giới Thức Tỉnh – Hàn Băng Thủ Hộ.

Bão sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh nát Hàn Băng Thủ Hộ, nhưng mục tiêu chính vẫn là pháp trận. Từng tia chớp lóe lên, phá hủy trận đồ.

"Mục tiêu của hắn là pháp trận, cẩn thận!" Người của học cung Hắc Diễm nhắc nhở Vân Thiên Hạo.

Dứt lời, Diệp Phục Thiên đứng dậy từ trong tuyết, thân hình như gió lao về phía Vân Thiên Hạo, tốc độ cực nhanh. Với tốc độ này, Vân Thiên Hạo căn bản không kịp ngưng tụ pháp trận nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play