"Bùa chú pháp thuật."

"Đê tiện, chiến đấu lại dùng đến bùa chú." Người của học cung Hắc Diễm nổi giận. Vân Thiên Hạo tiếp tục kích hoạt pháp trận, tất cả mãng xà lửa điên cuồng nhảy múa, lao về phía Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên chạy nhanh về phía trước. Trong tay hắn xuất hiện mấy lá bùa, hắn cười lạnh ném lên không trung. Mãng xà lửa và bão sấm sét va chạm, sức mạnh ngang nhau.

Vân Thiên Hạo hét lên một tiếng, điên cuồng kích hoạt pháp trận, mãng xà lửa tiếp tục thành hình. Lúc này, hai tay Diệp Phục Thiên đều cầm đầy những lá bùa. Thấy cảnh đó, bất kể là người của học cung Thanh Châu hay học cung Hắc Diễm đều vô cùng kinh ngạc, như vậy cũng được sao. . .

"Dừng lại!" Sắc mặt Vân Thiên Hạo trở nên cực kỳ khó coi.

Diệp Phục Thiên dừng lại, nhìn Vân Thiên Hạo nói: "Biết có chênh lệch nên muốn nhận thua sao?"

Vân Thiên Hạo nghe Diệp Phục Thiên nói, mặt hắn sầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm hai tay cầm đầy bùa chú của Diệp Phục Thiên. Trong lòng hắn tức đến nỗi muốn chửi thề. Đây là chiến đấu sao? Có biết xấu hổ không chứ? Hai tay toàn là bùa chú cấp cao nhất của cảnh giới Thức Tỉnh, thế này thì đánh đấm kiểu gì?

Vậy mà vẫn còn trưng bộ mặt đó ra nói biết có chênh lệch?

"Dùng bùa chú chiến đấu, đệ tử học cung Thanh Châu đều vô sỉ như vậy sao?" Trung niên mắt ưng của học cung Hắc Diễm không thèm nhìn, lạnh lùng lên tiếng.

Học cung Thanh Châu lúc này cũng cảm thấy hơi mất mặt. Mới vừa thay đổi cái nhìn về Diệp Phục Thiên, chớp mắt đã phát hiện Diệp Phục Thiên vẫn là Diệp Phục Thiên vô sỉ đó. . . Thực sự là quá sức mất mặt.

Có điều, Diệp Phục Thiên dường như không nhận ra, hắn nhìn trung niên mắt ưng, vẫn phách lối như trước: "Hắn có thể dùng pháp trận chiến đấu, vì sao ta không thể dùng bùa chú? Không được thì cút, ngụy biện làm gì."

"Pháp trận là do hắn tự khắc, thuộc về năng lực của hắn, lúc chiến đấu đương nhiên có thể sử dụng."

"Bùa chú cũng là ta khắc, thuộc về năng lực của ta. Hắn dùng được, vì sao ta không thể?" Diệp Phục Thiên hỏi ngược lại. Sắc mặt của trung niên mắt ưng càng lúc càng khó coi, cạn lời. . . Quả thực là cảnh giới vô sỉ đỉnh cao.

Người của học cung Thanh Châu cũng há hốc mồm. Bùa chú này là hắn khắc? Tầng bảy mà có thể khắc ra nhiều bùa chú đỉnh cấp như vậy ư? Chém gió còn giỏi hơn cả tên kia nữa!

Mặc dù Vân Thiên Hạo có thể khắc pháp trận đỉnh cấp, nhưng hắn là Pháp Sư Thiên Mệnh, mệnh hồn chính là trận đồ.

"Mặc dù bùa chú là ngươi khắc, nhưng pháp trận là ta khắc lúc chiến đấu, còn ngươi lại chuẩn bị từ trước, không thể đánh đồng được." Vân Thiên Hạo lạnh lùng nói. Diệp Phục Thiên quả thực toàn nói xằng bậy.

"Ngươi đã không phục, vậy ta đành phải đánh tới khi nào ngươi phục thì thôi." Diệp Phục Thiên nhàn nhạt nói. Hắn lập tức xoay người nhìn về phía các trưởng bối học cung Thanh Châu: "Có thể cho ta một cây bút khắc và vài tờ giấy bùa chú không?"

Các cung chủ học cung Thanh Châu sững sờ. Diệp Phục Thiên muốn bút khắc và giấy bùa chú? Chẳng lẽ hắn định khắc bùa chú ngay tại đây?

"Ta đi lấy cho ngươi." Một vị trưởng lão nói rồi lập tức rời đi. Tiếng bàn luận xôn xao đều hướng về Diệp Phục Thiên. Chẳng lẽ hắn là một Khắc Lục Sư? Bùa chú hắn vừa sử dụng chính là do hắn tự khắc? Nếu quả thật như vậy, Diệp Phục Thiên cũng có chút nghịch thiên.

Không lâu sau, vị trưởng lão kia quay lại, mang tới một cây bút khắc và vài tờ giấy bùa chú giao cho Diệp Phục Thiên.

"Đa tạ." Diệp Phục Thiên nói lời cảm tạ, sau đó bày giấy bút ra trước mặt.

"Hắn muốn làm gì?" Mọi người kinh hãi. Khắc bùa chú và pháp trận khá giống nhau, đều cần một khoảng thời gian nhất định. Vân Thiên Hạo là Pháp Sư Thiên Mệnh, sở hữu mệnh hồn trận đồ nên mới có thể nhanh chóng khắc pháp trận, trực tiếp dùng trong chiến đấu. Diệp Phục Thiên dù là Khắc Lục Sư cũng không thể bắt chước được đâu nhỉ?

Khi ngươi đang khắc bùa chú, pháp trận của đối phương cũng đang tấn công tới, vậy thì chiến đấu kiểu gì? Quả thực chẳng khác nào muốn chết.

Nhưng Diệp Phục Thiên dường như muốn khiêu chiến điều bất khả thi này.

Rất nhiều người đều trở nên nghiêm túc. Tuy Diệp Phục Thiên rất vô sỉ, nhưng thực lực của hắn bây giờ đã không còn ai dám nghi ngờ.

"Ngươi đang sỉ nhục ta sao?" Vân Thiên Hạo thấy động tác của Diệp Phục Thiên, tức giận nói. Mặc dù là một Khắc Lục Sư, nhưng lại muốn khắc bùa chú ngay trong trận đấu để đối phó với hắn, đối với một Pháp Sư Thiên Mệnh am hiểu trận pháp mà nói, đây quả là một sự miệt thị và sỉ nhục.

"Ngươi có thể bắt đầu rồi." Diệp Phục Thiên tay cầm bút khắc, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Hạo, bình tĩnh nói. Khi thiếu niên ấy nghiêm túc, trên người tựa như có một luồng hào quang thần thánh, khiến người ta bất giác sinh ra lòng tin mạnh mẽ. Đó là một khí chất vô hình, bẩm sinh đã có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play