"Xoẹt!" Một kiếm ý hệ Phong xẹt qua, chém về phía cổ Diệp Phục Thiên. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt như không hề thấy kiếm này.
Kiếm xẹt qua người Diệp Phục Thiên nhưng hắn không hề bị thương. Đây là một hư chiêu, mục đích là dụ Diệp Phục Thiên ra tay, nhưng hắn vẫn đứng yên.
"Đúng là muốn chết!" Thiếu niên kiếm tu vốn định lao tới nghiêng người chém kiếm thứ hai. Nhưng thấy Diệp Phục Thiên kiêu ngạo như vậy, hắn lập tức đổi chiêu, đâm thẳng về phía yết hầu của Diệp Phục Thiên.
Nhưng đúng lúc này, thân thể Diệp Phục Thiên khẽ động. Hắn nghiêng người sang trái, mũi kiếm sượt qua mặt hắn. Cảnh tượng này làm người xem sợ mất mật. Đây là may mắn hay hắn thật sự có năng lực phản ứng đáng sợ như vậy?
Thiếu niên kiếm tu nhíu mày, kiếm chiêu đã thay đổi nên không thể tiếp tục biến chiêu. Nhưng khi Diệp Phục Thiên nghiêng người, bàn tay hắn cũng đồng thời chộp lấy đối phương. Tiếng rồng ngâm đánh bay hoa tuyết, cánh tay Diệp Phục Thiên xuất hiện một con thần long sấm sét đáng sợ, trực tiếp quấn chặt lấy đầu đối phương, nhấc bổng lên.
"Đây là. . ." Mọi người chấn động nhìn cảnh tượng trước mắt. Tay Diệp Phục Thiên căn bản không chạm vào đối phương, mà là một con rồng đang quấn quanh cổ và đầu hắn, và con rồng ấy đang bị Diệp Phục Thiên khống chế!
"Chiến kỹ Ngự Long Quyết chi Cầm Long Thủ, võ ý hóa hình!"
Trong lòng các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu khẽ run. Võ ý hóa hình, tựa như pháp thuật rời thể, là huyền diệu mà tầng chín Quy Nhất cảnh mới có thể lĩnh ngộ. Diệp Phục Thiên mới tầng bảy Huyền Diệu cảnh không ngờ đã làm được.
Đáng sợ hơn, đó còn là chiến kỹ Ngự Long Quyết – Cầm Long Thủ.
Giờ khắc này, nhiều người nhớ lại kỳ thi Hương. Diệp Phục Thiên khi giao đấu với Lăng Tiếu và Dương Tu căn bản chưa dùng toàn bộ thực lực. Hắn lùi lại để Dư Sinh tham chiến, hành động tưởng như vô sỉ đó không phải vì sợ hãi, mà là hắn muốn nhường vầng hào quang ấy cho Dư Sinh. Cho nên khi Dư Sinh bị Mộ Dung Thu cướp mất vị trí đệ nhất, giọng nói không phục đó mới vang vọng khắp diễn võ trường.
Mọi người hình như đã quá xem nhẹ thiếu niên trước mặt.
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên kiếm tu, nhàn nhạt nói: "Học cung Hắc Diễm không quản ngàn dặm đến gây sự, chỉ có tài cán đến mức này thôi sao?"
Đệ tử học cung Thanh Châu nhìn Diệp Phục Thiên, tuy vẫn rất thích làm màu. . . nhưng mà được lắm, rất hả giận.
Ba trận đầu bại liên tiếp, học cung Thanh Châu có thể nói là mất hết thể diện, bây giờ cuối cùng cũng được Dư Sinh và Diệp Phục Thiên vãn hồi.
Đôi mắt thiếu niên kiếm tu nhìn chòng chọc vào Diệp Phục Thiên. Đến giờ hắn vẫn không hiểu Diệp Phục Thiên đã làm thế nào, vì sao hắn nhắm mắt mà lại có năng lực phản ứng mạnh như vậy?
"Kế tiếp." Diệp Phục Thiên phất tay, tiếng rồng ngâm vang lên, thiếu niên kiếm tu trực tiếp bị đánh bay về phía đám người học cung Hắc Diễm.
Sắc mặt đám người học cung Hắc Diễm cực kỳ khó coi. Bọn họ cử ra ba người, ba trận toàn thắng, nhưng bây giờ đã có hai người thua, đều bị đánh bại trong nháy mắt, không chịu nổi một đòn.
Ngàn dặm xa xôi đến đây lại có kết cục như vậy, thật sự quá mất mặt.
Vân Thiên Hạo bước ra, hắn nghiêm túc hơn trước, nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Ngươi có tư cách để ta ra tay."
Chỉ là có tư cách để hắn ra tay?
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên cuồng vọng trước mắt, thật đúng là còn kiêu ngạo hơn cả mình.
"Ra tay đi." Vân Thiên Hạo tiếp tục nói.
"Ngươi trước đi. Ta ra tay, e là ngươi không có cơ hội." Diệp Phục Thiên khuyên nhủ. Vân Thiên Hạo sầm mặt, thả mệnh hồn ra. Trận đồ lấp lánh, hắn vừa đạp chân xuống đất, một pháp trận đã nhanh chóng ngưng tụ thành hình. Đây là pháp trận Hỏa Diễm, không ngừng thôn phệ linh khí thuộc tính Hỏa trong trời đất.
Từng con mãng xà lửa đáng sợ vờn quanh pháp trận, Vân Thiên Hạo đứng giữa trận đồ, khí thế không ai bì nổi.
"Dám cuồng vọng như thế trước mặt Pháp Sư Thiên Mệnh, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí ở đâu ra?" Vân Thiên Hạo nhìn Diệp Phục Thiên, lạnh lùng lên tiếng. Dứt lời, một con mãng xà lửa cuồng nộ lao ra từ pháp trận, hướng về phía Diệp Phục Thiên.
Sắc mặt nhiều người trong học cung Thanh Châu thay đổi. Cảnh giới Thức Tỉnh có thể mượn pháp trận để tạo ra pháp thuật rời thể, hơn nữa uy lực của pháp thuật này tuyệt đối thuộc hàng đỉnh cao trong cảnh giới Thức Tỉnh.
Nhưng họ lại thấy Diệp Phục Thiên từng bước tiến về phía con mãng xà lửa. Mọi người trong học cung Thanh Châu mở to hai mắt, dù biết Diệp Phục Thiên rất mạnh, nhưng xem thường mãng xà lửa như vậy quả thực có chút quá tự tin.
Mãng xà lửa lao tới, bao trùm tất cả như muốn nuốt trọn Diệp Phục Thiên. Lúc này, trong tay Diệp Phục Thiên như đang nắm vật gì đó, sau đó một tia sét bão táp kinh hoàng được phóng ra. Sấm sét bao phủ quanh thân Diệp Phục Thiên, cơn bão sấm sét đáng sợ và mãng xà lửa va chạm vào nhau rồi cùng tan vào hư không.