"Nếu đã nhận thua, vậy thì mau cút đi." Một cung chủ của học cung Thanh Châu nói.

"Chỉ là thua một trận mà thôi. Các ngươi đã thua ba trận, chẳng lẽ cả ngàn vạn đệ tử Thức Tỉnh của học cung Thanh Châu chỉ có một người ra hồn sao?" Vị trung niên mắt ưng châm chọc.

"Một người cũng đủ để càn quét các ngươi." Giọng Dư Sinh bá đạo.

"Cuồng vọng!" Vân Thiên Hạo tức giận nói: "Nếu ta đột phá tầng chín, ngươi chỉ là con kiến hôi trước mặt ta."

"Lúc trước là ai khoác lác đòi khiêu chiến bất kỳ cảnh giới nào? Sao bây giờ lại đổi giọng rồi?" Diệp Phục Thiên cười châm chọc.

Vân Thiên Hạo liếc Diệp Phục Thiên rồi nói: "Muốn chiến thì ra đây mà nói chuyện! Nếu chỉ dám co đầu rụt cổ thì ngậm miệng lại, chỉ thêm mất mặt!"

Vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Diệp Phục Thiên. Tên này đúng là tự rước lấy nhục, chẳng lẽ hắn coi mình là Dư Sinh sao?

Diệp Phục Thiên nghe Vân Thiên Hạo nói liền nhíu mày, cười tự giễu, cái gì gọi là co đầu rụt cổ?

Quả thực, không thể nhịn được nữa!

"Dư Sinh!" Diệp Phục Thiên la lớn.

"Ta đây!" Dư Sinh đáp lại.

"Ta lên!" Diệp Phục Thiên bước ra phía trước. Trong khoảnh khắc, gương mặt Dư Sinh nở một nụ cười hồn hậu, hắn chỉ vào Vân Thiên Hạo nói: "Ta đặc biệt giữ lại cho ngươi đấy."

Vừa rồi hắn bảo Vân Thiên Hạo cút xuống mà không trực tiếp đánh hạ, dĩ nhiên là có chủ ý.

Nhưng vì sao Dư Sinh lại tín nhiệm Diệp Phục Thiên đến thế?

Hơn nữa, tên kia thật sự dám tự mình lên võ đài?

Bọn họ đã tận mắt thấy Vân Thiên Hạo mạnh đến mức nào. Đó là một Pháp Sư Thiên Mệnh am hiểu trận pháp, một đòn trận pháp vây công đủ để đánh bại bất cứ ai.

Diệp Phục Thiên từng bước tiến lên, một lần nữa đứng trong tầm mắt của tất cả mọi người. Phong Tình Tuyết nhìn bóng lưng của hắn, cảm giác có chút quen thuộc. Trong kỳ thi Hương, hắn cũng như thế này, cũng không được người khác xem trọng, nhưng kết cục của Lăng Tiếu và Dương Tu, ai cũng đã thấy rõ.

Chẳng qua, đối thủ của hắn hôm nay là Pháp Sư Thiên Mệnh, là con cưng của học cung Hắc Diễm.

"Tầng bảy, Huyền Diệu cảnh." Diệp Phục Thiên bình tĩnh nói ra cảnh giới của mình.

"Tầng bảy?" Vân Thiên Hạo kinh ngạc nhìn Diệp Phục Thiên, rồi thản nhiên nói: "Ngươi còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta."

Vân Thiên Hạo kế thừa thiên mệnh, được trời cao chiếu cố. Trong cảnh giới Thức Tỉnh, hắn chưa từng bại trận, vì vậy hắn vô cùng tự tin.

"Đương nhiên ta cũng cho rằng ngươi không xứng, nhưng nếu ngươi muốn tự rước lấy nhục, ta cũng đành thành toàn cho ngươi."

Diệp Phục Thiên chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: "Bất luận các ngươi có ra tay hay không cũng vậy, cứ thoải mái xông lên, hoặc là, cùng lên cũng được."

"Ặc. . ." Người của học cung Thanh Châu nghe Diệp Phục Thiên nói đều há hốc mồm, mặt mày xám xịt. Thật là. . . nổ hơi quá rồi!

Diệp Phục Thiên đã trả lại toàn bộ những lời nói trước đó cho đối phương.

Chỉ là, lỡ như hắn thất bại thì. . . Nghĩ đến đây, các đệ tử học cung Thanh Châu không dám tưởng tượng thêm nữa.

"Trò này không vui đâu." Vân Thiên Hạo cho rằng Diệp Phục Thiên cố ý học theo hắn chỉ để châm chọc hắn.

"Ta đã nói ra thì sẽ không thu hồi. Ngươi không sợ mất mặt, thì sao ta phải sợ?" Diệp Phục Thiên tiếp tục nói, cuồng vọng mà tự tin. Giờ phút này, hắn chắp tay sau lưng, ngạo nghễ vô song, căn bản không hề xem đám người học cung Hắc Diễm ra gì.

Vân Thiên Hạo nghe lời châm chọc của Diệp Phục Thiên, sắc mặt tái xanh. Hắn chưa bao giờ thấy ai dám điên cuồng như vậy trước mặt mình. Hôm nay lại gặp được hai người, đặc biệt là kẻ trước mắt, một tên chỉ mới tầng bảy cũng dám lớn lối trước mặt Pháp Sư Thiên Mệnh!

"Sư đệ, để ta lên." Kiếm tu lúc trước dùng ba kiếm đánh bại Lý Thanh Sơn bước ra. Vân Thiên Hạo gật đầu, lùi lại một bước, nói: "Hãy cho hắn một ký ức cả đời khó quên!"

"Cứ giao cho ta."

Kiếm tu rút kiếm chỉ về phía Diệp Phục Thiên: "Vẫn là ba kiếm."

Lúc trước hắn cũng nói với Lý Thanh Sơn như thế, chỉ ba kiếm.

"Ba kiếm nhiều quá, một là đủ rồi." Diệp Phục Thiên thản nhiên nói. Các đệ tử học cung Thanh Châu dường như đã chết lặng.

Chỉ là, hắn cuồng vọng như vậy, lát nữa biết kết thúc thế nào đây?

Thiếu niên kiếm tu nở nụ cười, đồng thời, gió gào thét quanh thân hắn. Hắn là võ pháp kiêm tu, tầng tám Bách Biến cảnh. Đối phó với Diệp Phục Thiên tầng bảy, có gì phải xoắn?

Thiếu niên kiếm tu hóa thành tàn ảnh, hoa tuyết bay múa. Đúng lúc này, Diệp Phục Thiên nhắm hai mắt lại.

Cả học cung Thanh Châu ngẩn người, hắn điên rồi sao? Lúc này lại nhắm mắt?

Tuy rất nhiều người không thích Diệp Phục Thiên, nhưng họ vẫn mơ hồ ôm một tia hy vọng. Nhưng Diệp Phục Thiên dường như lại muốn tìm chết.

Lôi quang lấp lánh, có tiếng nổ trầm thấp bộc phát từ trong cơ thể Diệp Phục Thiên, mơ hồ mang theo Long Vận. Hai tay hắn buông thõng, vòng sáng sấm sét lượn lờ, chiến ý như muốn phá thể mà ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play