Trước đó cũng có kẻ ngông cuồng, nhưng họ chỉ cảm thấy mất mặt. Dư Sinh thì hoàn toàn khác, sao có thể so sánh với tên vô liêm sỉ Diệp Phục Thiên được!

Lúc này, Vân Thiên Hạo rất khó chịu. Hắn là Pháp Sư Thiên Mệnh, vốn tưởng mình đã đủ ngông cuồng, không ngờ còn có người ngông cuồng hơn.

Hai tên này, tên nào cũng kiêu ngạo như nhau.

"Nhìn đã biết là một tên ngu." Vân Thiên Hạo lạnh lùng nói, linh khí trên người hắn vận chuyển. Đúng lúc này, Mục Giang bước tới:

"Sư đệ, để ta đánh trận đầu."

Dứt lời, hắn trực tiếp bước ra. Dư Sinh gây cho hắn một áp lực không nhỏ, hắn muốn cẩn thận dò xét thực lực của Dư Sinh để tránh sư đệ chịu thiệt. Ở học cung Hắc Diễm, Vân Thiên Hạo là con cưng của trời, được mọi người tôn trọng và bảo vệ.

"Được, sư huynh thay ta dạy dỗ tên ngu xuẩn này." Vân Thiên Hạo gật đầu, nhường chỗ cho Mục Giang. Xung quanh cơ thể Mục Giang toát ra hàn khí mãnh liệt, linh khí Thủy hệ trong trời đất cũng cộng hưởng theo.

"Dư Sinh, cho hắn sấp mặt đi!" Diệp Phục Thiên nghe Vân Thiên Hạo mắng Dư Sinh ngu xuẩn thì rất bực mình, lạnh lùng ra lệnh.

"Được!"

Dư Sinh gật đầu rồi bước lên. Mặt đất rung lên như địa chấn. Mục Giang ngưng mắt nhìn thân thể cường tráng phía trước, thần sắc vô cùng nặng nề. Trước mặt hắn, một luồng hàn khí đáng sợ lượn lờ, mơ hồ ngưng tụ thành một cơn bão băng.

"Đùng!" Dư Sinh lao tới. Trong mắt Mục Giang bắn ra một tia hàn quang. Trong khoảnh khắc cơn bão băng thổi qua, thân thể Dư Sinh tức thì bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh. Người còn chưa đến, hàn khí đã muốn đóng băng hắn.

Pháp thuật Hàn Băng Thuật.

"Quá mạnh!" Mọi người thấy trên người Dư Sinh không ngừng xuất hiện băng sương, nội tâm chấn động. Cảnh giới Thức Tỉnh đã có thể đóng băng người khác từ xa, khả năng khống chế linh khí của đối phương đã gần đạt tới cấp bậc Pháp sư Vinh Diệu.

Nhưng trên người Dư Sinh lại tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi. Lớp băng sương tức thì vỡ tan. Dư Sinh tắm mình trong kim quang, tựa như một pho tượng chiến thần, trực tiếp lao tới chộp lấy Mục Giang.

"Băng Phong!" Mục Giang hét lớn. Trong khoảnh khắc, bão băng cuồn cuộn bao phủ Dư Sinh. Thu Nham lúc trước chính là bị đóng băng như thế này.

Nhưng cánh tay Dư Sinh vươn ra không hề bị ảnh hưởng. Chỉ một rung động nhẹ, hàn băng liền rơi xuống, kim quang lưu chuyển khắp cánh tay. Mục Giang muốn lùi lại, bởi khi một pháp sư bị chiến sĩ áp sát, nếu pháp thuật không thể hạ gục đối phương thì chỉ còn một con đường lui.

Nhưng động tác của hắn sao có thể nhanh bằng cánh tay của Dư Sinh? Cổ hắn trong chớp mắt đã bị siết chặt, sau đó hắn cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng. Dưới ánh mắt chấn động của mọi người, Mục Giang bị Dư Sinh dùng một tay nhấc bổng lên không.

"Buông tay!" Vân Thiên Hạo quát lên. Cánh tay Dư Sinh nhanh chóng đập mạnh xuống đất, một tiếng "Ầm" vang lên, theo sau là tiếng hét thảm thiết của Mục Giang và tiếng xương cốt vỡ nát.

Phục Thiên nói muốn cho hắn sấp mặt, dĩ nhiên không thể để hắn đứng dậy được.

Không gian trở nên tĩnh lặng như tờ, mọi ánh mắt đều dán chặt vào thiếu niên khôi ngô tựa chiến thần.

"Thật sự là. . . quá bạo liệt!" Các đệ tử học cung Thanh Châu cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

"Quá bá đạo!" Có nữ học viên thán phục.

Mục Giang kiêu ngạo không ai bì nổi, đánh bại Thu Nham trong chớp mắt, khiến cho đệ nhất kỳ thi Hương Mộ Dung Thu không dám bước ra. Vậy mà chỉ một tay Dư Sinh đã nhấc bổng hắn lên rồi đập xuống đất, bá đạo đến nhường nào!

"Sau chuyện này, ai dám giành người với ta, chính là muốn đối đầu với ta!" Ánh mắt lầu chủ Chiến Đấu lầu quét qua các cung chủ xung quanh. Ông thực sự quá ưa thích Dư Sinh, hắn sinh ra là để chiến đấu.

"Hừ, đối đầu với ngươi thì sao?" Cung chủ Kim Hành cung bên cạnh liếc mắt, không cho giành ư? Mơ đi! Dư Sinh, ông đây muốn chắc rồi.

Chỉ có Diệp Phục Thiên là không hề kinh ngạc. Nếu Dư Sinh bị một kẻ tùy tiện khiêu chiến đánh bại, đó mới là sỉ nhục. Cùng cảnh giới ư? Hắn chỉ thích nghiền ép đối thủ mà thôi.

"Còn ai nữa không?" Dư Sinh thấy người của học cung Hắc Diễm khiêng Mục Giang đi, đôi mắt bá đạo quét về phía đối diện. Vân Thiên Hạo bước lên, nhưng một bàn tay đã đặt lên vai, ngăn hắn lại.

Vị trung niên mắt ưng dẫn đầu học cung Hắc Diễm đương nhiên cảm nhận được sức mạnh của Dư Sinh. Mục Giang ra trận trước cũng là do ông ta đồng ý, cốt để thăm dò thực lực của Dư Sinh. Lúc này, tận mắt thấy Dư Sinh cường đại, ông ta càng không thể để Vân Thiên Hạo mạo hiểm. Tuy Vân Thiên Hạo là Pháp Sư Thiên Mệnh, có thể dễ dàng vượt cấp chiến đấu, nhưng thiếu niên trước mặt rõ ràng là một quái vật. Với cảnh giới hiện tại của Vân Thiên Hạo, chiến đấu với hắn chỉ có nguy hiểm.

"Trận này, chúng ta nhận thua." Vị trung niên mắt ưng nói. Vân Thiên Hạo có chút không phục nhưng cũng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play