Phong Tình Tuyết ngây người, nhớ lại chuyện Diệp thúc từng nói đùa với phụ thân mình, sắc mặt nàng bỗng đỏ bừng. Tên vô sỉ khốn kiếp này lại dám cố ý xuyên tạc lời nàng sao?

“Ý của ta là lần thi Hương này nếu huynh bị đuổi khỏi học cung thì ăn nói với Diệp thúc thế nào.” Ngực nàng phập phồng, không hiểu trong đầu tên này chứa thứ gì.

Hiển nhiên, nàng không tin Diệp Phục Thiên có thể vượt qua kỳ thi Hương sắp tới.

“Sao có thể chứ.” Diệp Phục Thiên nhìn dáng vẻ của nàng, nhàn nhạt lắc đầu.

“Ba năm vẫn dừng lại ở tầng một, tự tung tự tác, nói cười tùy tiện. Ta cũng muốn hỏi một câu, Diệp Phục Thiên, hai chữ liêm sỉ, ngươi rốt cuộc có biết viết thế nào không?” Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên. Nhiều người quay đầu nhìn thiếu niên ngồi phía sau Phong Tình Tuyết - Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu đã đạt tầng sáu Vô Song cảnh, đi theo con đường pháp sư hệ Phong. Đệ tử ngoại môn mười lăm tuổi này của học cung Thanh Châu có thiên phú xuất chúng, sang năm rất có cơ hội vượt qua kỳ thi Hội để chính thức bước vào học cung.

Lúc Lăng Tiếu nói chuyện, hắn thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thiên. Ánh mắt hắn chỉ nhìn Phong Tình Tuyết, tiếp tục nói: “Một kẻ đứng chót bảng lại dám buông lời khinh nhờn một thiếu nữ thiên tài, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí và tự tin ở đâu ra? Nhưng cũng đúng với một câu, kẻ không biết, không sợ.”

Lăng Tiếu đã nói ra suy nghĩ của rất nhiều người nhưng không dám nói. Bọn họ đều châm chọc nhìn về phía Diệp Phục Thiên, luận về mức độ vô sỉ, người này hoàn toàn không ai sánh bằng.

Không biết từ lúc nào Dư Sinh đã đi đến bên cạnh Diệp Phục Thiên. Khi hắn đứng đó, lập tức khiến người ta cảm thấy một luồng khí thế cường đại, những ánh mắt châm chọc cũng bớt đi phần nào.

“Dư Sinh ca.” Phong Tình Tuyết nhẹ nhàng gọi.

“Ừ.” Dư Sinh gật đầu, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, lộ ra vẻ áp chế mạnh mẽ.

“Kẻ không biết không sợ?” Diệp Phục Thiên không hề thẹn quá hóa giận vì lời châm chọc của Lăng Tiếu. Chuyện như vậy ba năm qua hắn đã trải qua không ít, thường có vài tên thích đạp người khác để chứng tỏ mình ưu việt, nhất là ngay trước mặt mỹ nữ.

“Ngươi cho là mình biết rất nhiều?” Diệp Phục Thiên thản nhiên nói.

“Những gì ta biết về tu hành đương nhiên ngươi không thể bì được.” Lăng Tiếu bình tĩnh nói. Hiếm khi trên giảng đường lại xuất hiện một kẻ phế vật, chẳng phải là kẻ vô tri sao?

“Một chiến sĩ phải làm thế nào để chiến thắng một pháp sư song hệ Hỏa-Kim?” Diệp Phục Thiên đột nhiên hỏi, khiến Lăng Tiếu sửng sốt, rồi lập tức châm chọc: “Ngươi đang khoe khoang sự thông minh của mình sao? Đừng nói là pháp sư Hỏa-Kim, cho dù là pháp sư đơn hệ, chỉ cần không ngốc đến mức cận chiến với chiến sĩ, đơn đả độc đấu chắc chắn sẽ bất bại.”

Pháp sư có thể sử dụng pháp thuật, đơn đả độc đấu trội hơn chiến sĩ là điều không thể nghi ngờ, khả năng chiến sĩ chiến thắng là cực thấp.

“Ngu ngốc. Nếu cảnh giới chiến sĩ cao hơn, dĩ nhiên có thể chiến thắng.” Diệp Phục Thiên giễu cợt. Lăng Tiếu sửng sốt, sắc mặt trầm xuống. Mọi người xung quanh cũng nhìn Diệp Phục Thiên, câu hỏi này cũng hơi vô sỉ.

“Ngươi đưa ra vấn đề chiến đấu khác hệ, đương nhiên mặc định cảnh giới như nhau. Ngươi nói vậy có ý nghĩa gì?” Lăng Tiếu châm chọc.

“Nếu cùng cảnh giới, vậy nếu chiến sĩ là thể tu, lại tu hành thân pháp thì sao?” Diệp Phục Thiên hỏi lại. Nhiều người trong phòng học đều sửng sốt, lộ vẻ suy tư. Khả năng bộc phát của thể tu rất mạnh, nếu lại tu hành thân pháp, tất nhiên có thể áp sát pháp sư trong thời gian ngắn.

“Ngươi nói pháp sư Hỏa-Kim có Hỏa Diệm thuật pháp bao bọc thân thể, lại phối hợp với hệ Kim phòng ngự và công kích cường đại, cho dù cận chiến cũng sẽ không thua thể tu.” Lăng Tiếu cười lạnh.

“Thể tu nếu đột phá tầng chín, phối hợp với khả năng bộc phát của thể tu, ngươi cho rằng phòng ngự thuộc tính Kim có hữu dụng?” Diệp Phục Thiên lộ vẻ khinh miệt: “Còn về tấn công của pháp sư, ngươi nên hiểu rõ nó không có chút ý nghĩa nào.”

Ánh mắt Lăng Tiếu ngưng trọng. Hoàn toàn chính xác, một thể tu tu hành thân pháp tất nhiên có thể né tránh tấn công pháp thuật chính diện. Dựa trên lý thuyết, Diệp Phục Thiên đúng.

“Điều này chung quy chỉ là lý luận suông, không có ý nghĩa thực tế.” Lăng Tiếu đương nhiên không thể chịu thua.

“Không sai, pháp sư sao có thể thua chiến sĩ.” Có người phụ họa.

“Bảo sao hay vậy, còn tự xưng là bác học, châm chọc người khác vô tri. Ta đây hỏi lại ngươi vấn đề đơn giản nhất, tầng một Tụ Khí cảnh có khác biệt gì với người tu hành không?” Diệp Phục Thiên lại hỏi.

“Tu hành võ đạo cảm thụ thiên địa linh khí, dùng nó để tụ khí. Năng lực cảm thụ một thuộc tính linh khí của pháp sư nhạy cảm hơn nhưng cũng thuần túy và bá đạo hơn, cho nên linh khí tích tụ của hai người tất nhiên không giống nhau. Nếu đều tu hành võ đạo thì không có gì khác biệt. Nếu là pháp sư tụ khí, vì thuộc tính bất đồng, Tụ Khí cảnh đương nhiên có khác biệt.” Lăng Tiếu chậm rãi nói, ẩn chứa nhiều kiến thức bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play