Nhưng có ai thật sự hiểu được tên thiếu niên hay ngủ gật kia?
“Thân thể ngươi gầy yếu, vẫn kẹt ở Tụ Khí cảnh, dù có tham gia thi Hương thì làm sao mà qua được?” Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên, trong lòng thầm than. Dù bây giờ hắn có hăng hái, e là cũng đã muộn.
“Nếu qua thì sao?” Diệp Phục Thiên hiểu rõ bản thân, giọng nói tràn đầy tự tin.
“Nếu ngươi qua được, sau này ngươi muốn làm gì trong lớp của ta cũng được.” Tần Y nói.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên lóe lên vẻ khác thường. Hắn nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt, mắt bất giác lại liếc về nơi không nên nhìn, khẽ nói: “Muốn làm gì cũng được sao?”
“Tên này, ngươi có ý gì…” Rất nhiều người nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.
“Tên vô sỉ kia, mắt ngươi đang nhìn đi đâu thế?” Khi nhận ra ánh mắt của Diệp Phục Thiên, nhiều người kích động đến mức nhảy dựng lên. Hắn vẫn dám trêu ghẹo Tần sư tỷ?
Tần Y cũng chú ý tới ánh mắt của Diệp Phục Thiên. Sự thông cảm vừa nhen nhóm trong lòng lập tức tan thành mây khói. Đôi mắt đẹp hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, nàng nghiến răng nói: “Muốn làm gì cũng được!”
Tần Y hung hăng nhìn hắn, nụ cười trên mặt hắn khiến nàng nhớ lại ba năm trước. Khi ấy hắn mới mười hai tuổi, lúc kiểm tra thiên phú, đối mặt với rất nhiều nhân vật lớn của học cung, gương mặt non nớt của hắn vẫn nở nụ cười tự nhiên và kiêu ngạo, khác hẳn với vẻ thấp thỏm của những thiếu niên khác.
Kết quả kiểm tra lần đó, năng lực cảm thụ thiên địa linh khí của hắn là thiên phẩm, là người trời sinh để tu hành võ đạo.
Bây giờ ba năm đã qua, ngoại trừ thiên phú cảm thụ vẫn còn đó, cảnh giới của hắn lại không có chút tiến bộ nào. Hắn lười biếng, bê trễ, thậm chí rất ít khi thấy mặt trên giảng đường, nhưng ánh mắt hắn vẫn như ba năm trước.
“Nếu ngươi không làm được thì sao?” Tần Y hỏi.
“Tần sư tỷ muốn thế nào cũng được.” Diệp Phục Thiên đáp.
“Hy vọng ngươi đừng ảnh hưởng đến tiền đồ của Dư Sinh.” Tần Y ngẩng đầu liếc nhìn thiếu niên cương nghị ngồi phía sau.
Dư Sinh, năng lực cảm thụ thuộc tính Kim, tầng tám Bách Biến cảnh, còn mạnh hơn cả tầng bảy Huyền Diệu cảnh của nàng một bậc. Tương lai của hắn không nên bị làm lỡ.
“Được.” Diệp Phục Thiên gật đầu. Chỉ là, điều đó có thể sao?
Tần Y trở về bục giảng, đôi mắt đẹp nhìn mọi người rồi nói: “Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi Hương, hy vọng mọi người tranh thủ thời gian. Đến thi Hội sang năm sẽ có một nhóm đệ tử ngoại môn chính thức bước vào học cung. Lăng Tiếu, ngươi đã bước vào tầng sáu Vô Song cảnh. Phong Tình Tuyết, ngươi đã dừng ở tầng năm Thần Lực cảnh khá lâu rồi, hy vọng thi Hội sang năm có thể tiến bộ thêm.”
Cảnh giới tu hành đầu tiên là Giác Ngộ, chia thành chín tầng: Tụ Khí, Luyện Thể, Khai Mạch, Thiết Cốt, Thần Lực, Vô Song, Huyền Diệu, Bách Biến, Quy Nhất.
Nếu trước mười tám tuổi có thể đạt tầng bảy, bước vào Huyền Diệu cảnh, trong kỳ thi Hội chỉ cần thể hiện không quá kém là có thể thực sự trở thành đệ tử chính thức của học cung Thanh Châu.
“Tần sư tỷ yên tâm.” Lăng Tiếu gật đầu. Phong Tình Tuyết nắm chặt tay, mục tiêu của nàng sắp đạt được rồi.
“Tan học.” Tần Y nhẹ giọng nói rồi bước ra khỏi phòng. Nhiều thiếu niên cũng dõi theo bóng hình yểu điệu của nàng. Sau khi Tần Y đi khỏi, từng ánh mắt hung tợn lại đổ dồn về phía Diệp Phục Thiên, tên khốn này lại dám khinh nhờn nữ thần trong lòng bọn họ.
“Diệp Phục Thiên.” Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên, thu hút ánh mắt của nhiều người. Chủ nhân của giọng nói đó chính là thiếu nữ ngồi phía sau Diệp Phục Thiên - Phong Tình Tuyết.
Nàng mười lăm tuổi, duyên dáng yêu kiều, đôi mắt trong veo, ngũ quan tinh xảo, toàn thân toát lên khí tức thanh xuân, mang lại cảm giác thanh thuần, duy mỹ. Khi nàng đứng lên, đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp đầy ưu nhã.
“Sao huynh lại như vậy?” Ánh mắt Phong Tình Tuyết có chút phẫn nộ, trừng mắt nhìn Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, nhíu mày, rồi cười nói: “Muội ghen à?”
Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết bất lực nhìn hắn, tiếp tục nói: “Huynh ăn nói sao với Diệp thúc đây.”
“Ăn nói với phụ thân?” Diệp Phục Thiên chớp mắt, nhớ lại lời phụ thân từng nói Tình Tuyết mông lớn dễ sinh, ánh mắt hắn bất giác lại nhìn về phía đường cong ấy, thần sắc trở nên cổ quái.
“Đầu óc muội suốt ngày nghĩ gì vậy, chúng ta còn nhỏ, chuyện sinh con sau này hẵng tính.” Diệp Phục Thiên nói. Lời vừa dứt, rất nhiều thiếu niên trong phòng học đang giận dữ bỗng chốc im bặt.
Tên khốn này sao có thể vô sỉ như vậy? Vừa mới ngang nhiên khinh nhờn nữ thần Tần sư tỷ, bây giờ lại nói ra những lời thiếu đứng đắn với Phong Tình Tuyết.
Trời ơi, có biết xấu hổ hay không vậy?