"Xem như ngươi lợi hại." Diệp Phục Thiên thầm mắng trong lòng, im lặng liếc nhìn Hoa Giải Ngữ. Chỉ thấy đôi mắt đẹp ấy vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn, nhu tình như nước. . . Càng như thế, càng khiến cảm xúc quần chúng xao động. Diệp Phục Thiên cảm giác mình sắp bị những ánh mắt kia giết chết.
"Thi Hương ồn ào náo động như vậy còn ra thể thống gì." Diệp Phục Thiên xoay người, ánh mắt quét về phía đám người kia quát một tiếng. Lập tức, mọi người liền im bặt nhưng vẫn căm tức nhìn hắn.
"Có ai muốn khiêu chiến ta không?" Diệp Phục Thiên bá đạo lên tiếng.
"Ta, ta, còn có ta. . ." Trong khoảnh khắc, không ít bóng người đi ra. Ánh mắt Diệp Phục Thiên nhìn bọn họ, cẩn thận ghi nhớ từng người một.
Khi bọn họ cho rằng Diệp Phục Thiên chuẩn bị ứng chiến, hắn lại đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: "Ta đã đánh hai trận, cần tĩnh dưỡng một lát."
Nói xong, hắn trực tiếp xoay người rời khỏi diễn võ trường.
"Vô sỉ. . ." Thấy hành động của Diệp Phục Thiên, họ nổi giận mắng.
"Ngươi tránh được sao?" Một cường giả tầng tám lạnh lùng nói.
"Dư Sinh, những người này cậu giải quyết đi." Diệp Phục Thiên gọi một tiếng. Trong phút chốc, toàn trường bỗng im ắng.
"Đối nhân xử thế sao có thể vô sỉ như vậy hả trời. . ."
Khi Dư Sinh bước ra diễn võ trường, không gian mênh mông lại một lần nữa trở nên im ắng.
Tuy chỉ mới mười lăm tuổi nhưng vóc người to con của hắn thường khiến người ta quên mất tuổi tác thật.
Hắn đi đến pháp trận. Trong thoáng chốc, trên người hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng vô cùng rực rỡ, chiến ý lượn lờ, pháp tắc quanh thân.
Năng lực cảm nhận thuộc tính Kim thiên phẩm, cảnh giới võ đạo và cảnh giới pháp sư đều là tầng tám Bách Biến cảnh, pháp võ song tu cùng một cảnh giới.
"Ra đây đi!" Dư Sinh chỉ ngón tay về phía đám người ầm ĩ lúc nãy. Thân thể người đó run lên, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn quật cường đi về phía diễn võ trường.
Thiên phú, năng lực cảm nhận linh khí thiên địa địa phẩm, cảnh giới tầng tám. Nhưng nhìn Dư Sinh đứng đối diện, hắn không hề có chút lòng tin nào, cả người có vẻ không có một chút khí thế.
"Chuẩn bị xong chưa?" Dư Sinh hỏi.
"Xong rồi." Giọng nói thều thào của người nọ có chút run rẩy. Sau một khắc, diễn võ trường chấn động, Dư Sinh bước từng bước lớn đi về phía đối phương.
"Chiến!" Người đối diện hét lớn, cắn răng phóng ra võ ý. Nhưng trong giây phút Dư Sinh tỏa ra ánh sáng màu vàng óng như chiến thần giáng lâm, khí thế của hắn lại trở nên yếu ớt.
"Ầm!" Mọi người chỉ thấy cơ thể của người kia trực tiếp bị Dư Sinh đá bay ra ngoài. Dư Sinh không hề sử dụng bất kỳ chiến kỹ hay pháp thuật nào, chỉ dùng cơ thể của một võ tu trực tiếp đánh bay kẻ kia.
"Ngươi, đi ra. . ." Dư Sinh chỉ người tiếp theo, kẻ trước đó cũng la hét muốn khiêu chiến Diệp Phục Thiên. Hắn run run nói: "Ta chịu thua."
"Chịu thua cũng phải ra đây kiểm tra cảnh giới thiên phú của bản thân." Trưởng giả canh pháp trận trên diễn võ trường có chút bất mãn lướt mắt nhìn đối phương. Thật không có chí khí. Có điều, thiếu niên như chiến thần trước mắt này quả thực phi phàm.
Những người muốn khiêu chiến với Diệp Phục Thiên hiện giờ sắc mặt đều cực kỳ khó coi. Cậu ta sẽ không thực sự khiêu chiến hết từng người một chứ?
Nếu quả thật là như vậy, luận chiến của bọn họ lần này coi như hoàn toàn bị hủy.
"Diệp Phục Thiên." Bọn họ tức giận nhìn về phía tên vô sỉ dám lừa bọn họ ra rồi lại chạy mất, để Dư Sinh tới khiêu chiến.
Diệp Phục Thiên mỉm cười nhìn tất cả những điều này, ánh mắt nhìn những người trên diễn võ trường. Thi Hương lần này, Dư Sinh mới thật sự là nhân vật chính.
Không ngoài dự liệu, những kẻ muốn khiêu chiến Diệp Phục Thiên đều bị Dư Sinh chỉ đích danh luận chiến. Có vài cường giả võ đạo tầng tám, thậm chí tầng chín cũng không có cơ hội tỏa sáng dưới uy lực của Dư Sinh.
Bọn họ sớm muộn gì cũng có thể trở thành đệ tử chính thức của Thanh Châu học cung. Sở dĩ vẫn còn chần chừ là vì muốn thể hiện bản lĩnh ở kỳ thi Hương lần này và thi Hội sang năm, giúp con đường về sau thuận lợi hơn. Huống chi còn nghe đồn, những người có biểu hiện xuất sắc tại thi Hội và thi Hương hàng năm có cơ hội lọt vào mắt xanh của các cung chủ, có thể được nhận làm đệ tử quan môn. Vì vậy, luôn có một vài người muốn thử vận may.
Đáng tiếc, lúc này đây bọn họ lại hoàn toàn làm nền cho Dư Sinh.
"Đúng là quái thú." Mọi người trên khán đài thầm nghĩ.
Ngay cả ánh mắt của Tần Soái nhìn Dư Sinh cũng có chút khác thường. Người này có thần lực trời sinh, thiên phú võ đạo và pháp sư đều là thiên phẩm. Nếu xông pha chiến đấu trong kỵ sĩ đoàn, tuyệt đối có thể khiến kẻ địch sợ hãi.
"Dư Sinh, được rồi." Cuối cùng, Diệp Phục Thiên cũng lên tiếng gọi. Lúc này, Dư Sinh mới trở lại vị trí của mình, khiến rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm.