Giọng nói vừa thốt ra, pháp trận đột nhiên sáng lên những tia sấm sét chói mắt, lôi quang quanh cơ thể Diệp Phục Thiên di chuyển, thần thánh không gì sánh được.
Giờ khắc này, mọi người cùng ngắm nhìn bóng hình thiếu niên không ai sánh nổi ấy, phảng phất thấy được tuổi trẻ ngông cuồng trên người của hắn.
Ba năm bị người ta khinh thường châm chọc, mặc dù thiếu niên ấy vẫn nói nói cười cười nhưng sâu thẳm trong lòng luôn cảm thấy khó chịu. Lúc này, hắn đứng giữa vũ đài, như muốn quét sạch sự kìm nén trong suốt ba năm đó.
Diệp Phục Thiên hắn, thi văn đệ nhất, năng lực cảm nhận thiên địa linh khí võ đạo thiên phẩm, năng lực cảm nhận thuộc tính Lôi thiên phẩm, tu vi tầng bảy Huyền Diệu cảnh.
Phong Tình Tuyết nhìn bóng hình tỏa sáng rực rỡ của thiếu niên ấy, đôi mắt đẹp có chút ảm đạm. Nàng rốt cuộc đã hiểu rõ, hôm đó Diệp Phục Thiên tìm nàng bảo muốn cùng tu hành không phải là vì có ý với nàng, mà bởi vì tu vi của hắn thực sự đã cao hơn nàng, muốn giúp nàng nên mới gọi nàng cùng tu hành. Nhưng mà ngày đó, nàng đã đối xử với hắn thế nào?
Mộ Dung Thanh chặn đường hắn, nàng không hề ngăn cản, còn nói phải giữ khoảng cách.
Giờ khắc này, nàng như nghĩ đến sự bất lực của hắn lúc lắc đầu rời đi, lòng đầy chua xót. Đúng là trưởng thành thật rồi sao? Thực sự sẽ không hối hận sao? Thì ra tất cả những điều này đều chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Có lẽ tất cả giống như những lời phụ thân đã nói, sở dĩ nàng muốn giữ khoảng cách với Diệp Phục Thiên là bởi vì nàng cảm thấy hắn không xứng với mình!
"Thực sự quá đắc ý vênh váo." Mộ Dung Thanh bên cạnh sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm thiếu niên giữa diễn võ trường, phảng phất đến thời khắc này nàng vẫn không muốn thừa nhận.
Lúc này, Phong Tình Tuyết đột nhiên cảm giác lời nói của nàng ấy có chút chói tai. Lại nghĩ tới những gì trước đây Mộ Dung Thanh nói với mình, nghĩ thầm vì sao trước đây mình lại thực sự tin tưởng nàng ấy như vậy?
Diệp Phục Thiên vẫn đứng giữa pháp trận, ánh mắt của hắn chuyển qua, rơi vào một bóng hình xinh đẹp.
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ thấy Diệp Phục Thiên nhìn nàng cười như không cười, nàng chợt sinh ra cảm giác không hay.
"Yêu tinh, ta không khiến muội thất vọng chứ?" Diệp Phục Thiên nở nụ cười xán lạn, ánh mắt thâm tình chân thành. Chỉ trong nháy mắt, toàn trường đều im ắng.
Yêu tinh? Cách xưng hô này nghe mờ ám làm sao.
Diệp Phục Thiên nói "không khiến muội thất vọng chứ" là có ý gì, cứ như hắn và Hoa Giải Ngữ có ước hẹn gì vậy, càng làm cho người ta có những suy nghĩ kỳ quái.
Nhất là khi họ nghĩ đến hôm qua lúc thi văn, Hoa Giải Ngữ ngồi cạnh Diệp Phục Thiên, lúc rời đi còn ngoái đầu lại cười nói với hắn: "Ngày mai ta chờ mong biểu hiện của ngươi đó."
Chỉ nghĩ như vậy thôi mà sắc mặt của nhiều người cũng thay đổi. Lẽ nào, giữa bọn họ. . .
Hoa Giải Ngữ ngạc nhiên trong phút chốc. Nhìn nụ cười của Diệp Phục Thiên, nàng rốt cuộc lại được lĩnh giáo sự vô sỉ của hắn thêm một lần nữa.
Hôm qua nàng nói một câu làm cho Diệp Phục Thiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bây giờ hắn rõ ràng là đang cố ý trả thù.
Diệp Phục Thiên đương nhiên là cố ý. Yêu tinh này muốn hại hắn, hắn làm sao có thể chịu thiệt?
Vô số ánh mắt nhìn Hoa Giải Ngữ, tựa hồ đang đợi nàng phủ nhận.
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ sáng lên. Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, nàng nở một nụ cười khuynh thành, xán lạn như sao trời, nói: "Ừm, ta rất hài lòng."
Giọng nói của nàng ôn nhu duy mỹ. Thấy thiếu nữ dung nhan hoàn mỹ nở nụ cười, mọi người cảm giác lòng mình đều muốn tan chảy. Loại cảm giác này giống như yêu ma, nhưng đồng thời bọn họ cũng nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, vì nụ cười ấy lại trao cho một thiếu niên khác.
Hoa Giải Ngữ là nữ thần trong mộng của vô số người, chỉ dám thưởng thức từ xa, không dám khinh nhờn, cũng chưa từng thấy nàng nói cười như thế với bất kỳ ai.
Dương Tu chưa từng làm được, Mộ Dung Thu cũng chưa từng làm được. Vậy mà hôm nay, đã có người làm được điều đó.
Thấy cảnh ấy, trong lòng Phong Tình Tuyết càng thêm thất vọng. Thì ra là như vậy. Nàng duyên dáng yêu kiều, là mỹ nữ tuyệt thế trong các đệ tử ngoại môn ở Thanh Châu học cung, nhưng trước mặt yêu nghiệt kia vẫn bị lu mờ.
Diệp Phục Thiên như bị điện giật. Nụ cười của thiếu nữ ấy quá mức hoàn mỹ, xán lạn như có thể hòa tan tất cả, nhưng đồng thời nụ cười này lại khiến cho hắn không biết nên làm gì.
"Diệp Phục Thiên, ta khiêu chiến ngươi."
"Nữ thần trong mộng của ta, ta cũng muốn khiêu chiến hắn. . ." Từng giọng nói tức giận vang vọng trên diễn võ trường. Diệp Phục Thiên rùng mình một cái.
Vài đệ tử đã đột phá tầng tám, tầng chín tham gia thi Hương lần này hận không thể lập tức lao tới hành hạ Diệp Phục Thiên một trận.