Vận pháp quyết, lôi long trong người đang hung hăng va chạm, xuyên qua kinh mạch, tạng phủ, tứ chi, di chuyển khắp nơi trong cơ thể. Sắc mặt Diệp Phục Thiên chớp mắt đỏ bừng, chợt lại tái nhợt, phảng phất đang chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng, miệng thốt ra tiếng r*n rỉ khó chịu.
Ngự Long Quyết bá đạo vô song, là pháp quyết luyện thể công kích cực mạnh, muốn tạo ra Long Vận trong thân thể, khiến thân mình tựa như chân long.
Tu luyện từ ban ngày đến tận nửa đêm, tờ mờ sáng hôm sau, một bóng người đang nhảy múa trong biệt viện, đại khai đại hợp, khí thế cuồn cuộn, mỗi một đòn tấn công đều ẩn chứa long hình. Diệp Phục Thiên đang tu luyện kỹ thuật chiến đấu của Ngự Long Quyết. Quanh người hắn dần dần hình thành nhiều tia sấm sét vờn quanh, lại mơ hồ ẩn hiện dáng rồng như một con rồng thật sự.
"Gầm. . ." Tựa như có một tiếng gầm lớn vang lên, Diệp Phục Thiên tung một quyền, chiến ý mạnh mẽ trong trời đất ngưng tụ thành hư ảnh của một con rồng. Phía trước xa xa, một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường ầm ầm sụp đổ.
Một bóng người chạy vội tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sau đó ánh mắt hắn dán chặt vào Diệp Phục Thiên.
"Võ ý. Võ đạo Huyền Diệu cảnh." Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên nói.
"Chiến ý phá thể, võ đạo tầng bảy rồi." Diệp Phục Thiên cười: "Xem ra phải tìm người tới sửa thôi. Cậu cứ bảo là do cậu tu luyện nên làm hỏng nhé."
"Mình đổ vỏ sao?" Dư Sinh trợn mắt nói.
"Đương nhiên." Diệp Phục Thiên cười, sau đó đi về phòng. Lúc này toàn thân hắn ướt đẫm, cần phải tắm rửa một chút, chuẩn bị cho kỳ thi Hương sắp bắt đầu hôm nay.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống Thanh Châu học cung, học cung mấy trăm năm lịch sử như được dát lên một lớp ánh vàng lộng lẫy. Bên ngoài học cung, tiếng người huyên náo, hôm nay người đến đông hơn hẳn hôm qua.
Thi Hương ở Thanh Châu học cung được chia làm hai ngày: một ngày thi văn, một ngày luận chiến.
Thi văn kiểm tra kiến thức, kiểm tra những gì học viên đã học trong suốt một năm. Luận chiến kiểm tra thiên phú, cảnh giới, ngoài ra còn có luận bàn chiến đấu, kiểm nghiệm thành quả tu hành của học viên một năm qua.
Tuy nói tri thức vô cùng quan trọng, nhưng đây chung quy vẫn là thế giới của người tu hành. Thực lực cường đại hiển nhiên trực quan hơn tri thức, vì vậy điểm luận chiến quan trọng hơn thi văn.
"Tùng, tùng. . ." Lúc này, mặt đất bên ngoài học cung chấn động, xa xa có một đoàn kỵ sĩ đang hướng về phía Thanh Châu học cung.
"Kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân." Khi thấy đoàn kỵ sĩ, mọi người đều ồn ào náo động. Thú cưỡi của các kỵ sĩ chính là yêu thú hắc kỳ lân, toàn thân đen kịt, thần võ phi phàm. Nghe đồn tổ tiên của hắc kỳ lân sở hữu huyết mạch kỳ lân chân chính.
"Là Tần Soái tướng quân." Khi thấy vị kỵ sĩ trung niên cầm đầu, người hai bên đường tự động nhường ra một lối đi, ánh mắt vô cùng kính trọng. Đó là sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
Quân đoàn kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân là vị thần bảo vệ thành Thanh Châu. Người dân thành Thanh Châu tôn trọng quân đoàn kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân hơn cả thành chủ.
"Tần Soái tướng quân đến Thanh Châu học cung là muốn thăm nữ nhi sao?" Có người thấp giọng nói. Nữ nhi của Tần tướng quân tu hành ở Thanh Châu học cung cũng không phải là bí mật gì.
"Ngươi sai rồi, Tần Soái tướng quân tới xem thi Hương, xem những trụ cột tương lai của thành Thanh Châu." Có người nghiêm túc nói. Người bên cạnh đều gật đầu tán thành. Các thiếu niên của Thanh Châu học cung, tương lai rất nhiều người sẽ trở thành trụ cột của thành Thanh Châu, hơn nữa sẽ có vài người gia nhập quân đoàn Hắc Kỳ Lân. Tần Soái tướng quân năm đó cũng xuất thân từ Thanh Châu học cung.
Dưới ánh mắt soi mói, kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân bước vào Thanh Châu học cung. Một lát sau, lại có một đoàn người đến, khí thế cực lớn.
"Là thành chủ đại nhân." Mọi người thốt lên. Thi Hương hàng năm, thành chủ đều sẽ đích thân đến xem để tỏ vẻ coi trọng đối với Thanh Châu học cung, năm nay cũng không ngoại lệ.
"Xem ra hôm nay, hơn phân nửa nhân vật lớn của thành Thanh Châu đều sẽ đến đây quan sát kỳ thi."
"Ừ, hôm nay qua đi, sẽ có người lọt vào mắt xanh của một trong những nhân vật lớn kia."
Người bên ngoài bàn luận ầm ĩ. Mà giờ khắc này, bên trong diễn võ trường của Thanh Châu học cung đã tấp nập người. Nhìn trên khán đài không còn một chỗ trống, đệ tử học cung phần lớn đều đã đến, nhưng đa số chỉ có thể đứng xem. Chỉ những người đạt thành tích trong thi văn mới có tư cách tham gia luận chiến. Đây là luật của Thanh Châu học cung, nhằm nhắc nhở đệ tử phải coi trọng việc học kiến thức.
Nhìn trên khán đài, Diệp Phục Thiên đi tới bên cạnh phụ thân Diệp Bách Xuyên, liếc ngang liếc dọc, nói: "Nghĩa phụ không tới sao cha?"
Diệp Bách Xuyên lắc đầu nói: "Nghĩa phụ con nhờ ta gửi cho con hai câu."