"Giả tạo." Mộ Dung Thanh thấy Diệp Phục Thiên lại đi xem pháp thuật, không khỏi châm chọc. Tuy Diệp Phục Thiên đoạt thủ khoa thi văn, nhưng đó dù sao cũng chỉ là thi văn, tu hành hắn có hiểu gì không?

Dù có hiểu, hắn cũng nên đến khu vực võ đạo mới phải.

"Có thể huynh ấy muốn tìm hiểu một chút về pháp thuật." Phong Tình Tuyết nhỏ giọng thì thầm. Ấn tượng mà Diệp Phục Thiên để lại cho nàng trong kỳ thi văn vô cùng sâu sắc. Kẻ có thể đoạt thủ khoa thi văn, chắc chắn hiểu rất rõ cả hệ pháp sư lẫn hệ võ đạo.

"Hỏa Tinh Thuật?" Mộ Dung Thanh chứng kiến Diệp Phục Thiên đang lật xem một cuốn sách pháp thuật, nụ cười trên mặt càng thêm châm chọc, nàng không chút khách khí nói thẳng: "Ngươi muốn giả bộ cũng nên giả bộ cho ra dáng một chút. Cầm cuốn Hỏa Tinh Thuật cấp thấp nhất mà lật xem, thật quá buồn cười."

Mọi người xung quanh nghe được lời nàng nói đều nhìn về phía Diệp Phục Thiên, lập tức không ít người bật cười. Hỏa Tinh Thuật, đại khái chỉ có thể dùng để dọa trẻ con mà thôi.

Diệp Phục Thiên khép cuốn sách lại, kẹp chung với Ngự Long Quyết, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thanh, vẻ mặt tựa như có chút cổ quái, thản nhiên nói: "Ta và ngươi quen lắm sao?"

Diệp Phục Thiên để lại một câu rồi rời đi, không thèm nhìn Mộ Dung Thanh nữa.

"Ngươi. . ." Mộ Dung Thanh chỉ tay về phía bóng lưng Diệp Phục Thiên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, lập tức cười lạnh nói: "Xem ra đoạt được thi văn đệ nhất rồi nên càng tự cao tự đại. Vác mặt tới tàng thư các, lại lấy một quyển pháp thuật cấp thấp nhất là Hỏa Tinh Thuật để giả vờ. Đừng nói ngươi là kẻ tu hành phế vật, cho dù ngươi thật sự có thể tu hành, một võ tu như ngươi cũng không xứng với Tình Tuyết."

Phong Tình Tuyết là pháp sư, Mộ Dung Thanh cũng vậy. Pháp sư trời sinh đã có cảm giác ưu việt hơn võ tu. Dù sao, theo một nghĩa nào đó, pháp sư cũng có thể tu hành võ đạo, chỉ cần coi linh khí thuộc tính như linh khí thiên địa để tu hành. Nhưng ngoại trừ những thiên tài thực sự thích hợp võ pháp song tu, không có pháp sư nào lại lãng phí thời gian vào võ đạo.

Diệp Phục Thiên không để ý đến đối phương, Mộ Dung Thanh tiếp tục nói: "Huống chi, ngày mai ngươi sẽ bị đánh về nguyên hình, thủ khoa thi văn thì sao chứ? Ngược lại, ta rất chờ mong ngày mai ngươi sẽ thảm hại đến mức nào."

Diệp Phục Thiên mang theo hai quyển sách đến đăng ký rồi rời khỏi tàng thư các. Trong tàng thư các, tiếng bàn luận lại xôn xao, đại khái là đang thảo luận chuyện Diệp Phục Thiên mang đi hai quyển Ngự Long Quyết và Hỏa Tinh Thuật, thực sự quá khôi hài!

Phong Tình Tuyết vẫn yên lặng lắng nghe, không nói gì. Tuy Diệp Phục Thiên vẫn cười với nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình, giống như yêu cầu mà nàng đã đặt ra với hắn lúc trước. Nhưng chẳng biết tại sao, thời khắc này trong lòng nàng lại không hề thoải mái.

. . .

"Ngự Long Quyết, Hỏa Tinh Thuật?" Dư Sinh thấy hai quyển sách cũng hơi kinh ngạc. Hắn nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Cậu là võ pháp song tu, tạm thời tu luyện võ đạo trước hả?"

"Ừ, Thiên Mệnh Pháp Sư sở dĩ được gọi là pháp sư là bởi vì họ đều có thiên phú thuộc tính. Nhưng Thiên Mệnh Pháp Sư đồng thời cũng rất thích hợp tu luyện võ đạo, đương nhiên không thể bỏ qua thiên phú trời ban này." Diệp Phục Thiên gật đầu nói: "Còn tu võ trước là bởi vì với cảnh giới hiện tại của ta, uy lực pháp thuật quá yếu, đều là những pháp thuật tương đối cơ bản, không phát huy được thực lực cường đại của pháp sư."

"Còn Hỏa Tinh Thuật kia thì sao?" Dư Sinh hiếu kỳ hỏi.

"Phòng trước khỏi họa." Diệp Phục Thiên cười thần bí: "Dù sao tu hành Hỏa Tinh Thuật cực kỳ đơn giản, căn bản không cần tốn nhiều thời gian."

Dư Sinh gật đầu không hỏi lại. Diệp Phục Thiên lại nói: "Yêu tinh khả năng lại như trước đây, luận chiến thi Hương sắp tới không mưu cầu danh lợi. Nếu nàng không tham dự, vậy thì ngươi tranh thủ đoạt thi Hương đệ nhất."

"Được." Dư Sinh gật đầu. Nếu Diệp Phục Thiên muốn hắn làm vậy thì hắn sẽ làm. Hắn thi văn nhị giáp, nếu ngày mai trong luận chiến có thể trấn áp quần hùng, đệ nhất thi Hương chắc chắn có thể đoạt được.

"Ta đi tu hành trước." Diệp Phục Thiên nói xong liền đi đến nơi tu hành, lật xem Ngự Long Quyết. Nhìn chữ viết và tranh vẽ phía trên, đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại. Một lát sau, âm thanh đùng đùng vang lên, xung quanh hắn xuất hiện từng tia chớp, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.

Sức mạnh sấm sét đáng sợ vây quanh thân thể hắn. Diệp Phục Thiên quan tưởng rồng trong đầu, lôi long gào thét bay lượn, phi long tại thiên, khí thế vô cùng uy mãnh.

Trong cơ thể hắn, linh khí lôi điện không ngừng hội tụ thành hình, dần dần hóa thành hình thái của con rồng trong mệnh cung, sống động như thật.

Những người khác tu hành Ngự Long Quyết ban đầu còn không cách nào hình dung được hình dáng của rồng, nhưng chuyện này đối với hắn mà nói căn bản không hề khó khăn chút nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play