"Câu gì ạ?"
"Câu đầu tiên, không quan tâm hơn thua. Câu thứ hai, trừ phi tới đường cùng, bằng không đừng để lộ con bài tẩy." Diệp Bách Xuyên dặn dò.
"Con hiểu rồi." Diệp Phục Thiên nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn Dư Sinh bên cạnh, nói: "Nghĩa phụ có gửi lời cho Dư Sinh không?"
Diệp Bách Xuyên nhìn Dư Sinh cười nói: "Chờ các con trở thành đệ tử chính thức của Thanh Châu học cung thì không cần cả ngày ở trong học cung học tập nữa, có thể thường xuyên về nhà."
"Dạ." Diệp Phục Thiên gật đầu. Dư Sinh lộ ra một chút thất vọng nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
"Đi đi, hôm nay cha mong đợi biểu hiện của các con." Diệp Bách Xuyên cười cười. Diệp Phục Thiên và Dư Sinh cùng rời đi, hướng về phía diễn võ trường. Nhìn bóng lưng của hai đứa trẻ, trên mặt Diệp Bách Xuyên lộ ra một nụ cười, rốt cục chúng cũng sắp trưởng thành rồi.
Phong Như Hải cũng đang dặn dò Phong Tình Tuyết, nói: "Con thi văn nhị giáp, năng lực cảm nhận Hỏa Diệm thuộc tính địa phẩm, tu vi cũng đạt tầng sáu Vô Song cảnh. Không cần quá căng thẳng, đi đi."
"Vâng." Phong Tình Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Phục Thiên, chậm rãi bước đi. Không biết vì sao, nàng có cảm giác kỳ lạ, dường như Diệp Phục Thiên hôm nay sẽ có điều gì đó khác biệt.
Ở phía Mộ Dung thương hội, Mộ Dung Vân Sơn nhìn thoáng qua người phụ trách chủ trì luận chiến trên diễn võ trường phía trước, nói với Mộ Dung Thu: "Người đạt tầng chín Quy Nhất cảnh như con tham gia luận chiến lần này không nhiều lắm. Nếu Hoa Giải Ngữ không tham gia, vậy thì trong luận chiến, con phải biểu hiện thật xuất chúng, áp đảo hào quang của tất cả mọi người."
"Vâng, thưa phụ thân." Mộ Dung Thu gật đầu, sự tự tin này hắn đương nhiên có.
Lần này chủ trì luận chiến là Kiếm Các các chủ Lãnh Thanh Phong của Võ Đạo cung và cung chủ Thổ Hành cung Thạch Trung của Thuật Pháp cung. Hai người lướt mắt nhìn diễn võ trường mênh mông, sau đó Thạch Trung lên tiếng: "Hôm qua những ai đạt thành tích trong thi văn đều có tư cách tham gia luận chiến hôm nay. Quy tắc chắc không cần ta nói nhiều, vẫn như cũ. Bây giờ, hãy ra sân đi."
Giọng nói vang lên, các học viên liền nhanh chóng đổ về diễn võ trường từ nhiều hướng khác nhau.
Hoa Giải Ngữ xuất hiện, chớp mắt đã thu hút tuyệt đại đa số ánh mắt. Ngày thường nàng quá mức yêu nghiệt, thiên phú cũng quá xuất chúng. Điều duy nhất làm người ta cảm thấy đáng tiếc là nàng chưa từng chiến đấu trong kỳ thi Hương, nàng chỉ kiểm tra thiên phú và tu vi, sau đó bỏ qua phần chiến đấu.
"Liên tục ba năm thi văn đệ nhất, hôm qua rốt cuộc lại bị đẩy xuống, lần này nàng vẫn không muốn tham gia luận chiến sao?"
"Thiếu nữ truyền kỳ như nàng, đại khái không có ai có tư cách tỷ thí. Vinh quang đệ nhất đối với nàng mà nói dĩ nhiên cũng không chút hấp dẫn, thực sự quá mức kiêu ngạo."
Sau khi thấy Hoa Giải Ngữ, rất nhiều người không khỏi nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Một vài đệ tử ngoại môn lạnh lùng nghĩ, tên này cuối cùng cũng không trốn thoát được rồi.
Lăng Tiếu, Dương Tu đều nhìn chăm chú Diệp Phục Thiên, phảng phất vô cùng chờ mong.
Phong Tình Tuyết và Mộ Dung Thanh đứng cùng nhau. Hai nàng cũng nhìn thấy Diệp Phục Thiên. Mộ Dung Thanh không khỏi cười lạnh nói: "Ngày hôm qua thi văn đệ nhất, hào quang bốn phía. Một lát sau liền lộ ra nguyên hình. Ngược lại ta muốn xem, kẻ cướp đoạt thi văn đệ nhất vì tu vi quá thấp mà bị trục xuất khỏi học cung thì trên mặt hắn sẽ có biểu cảm thế nào, còn cười được nữa hay không."
Ý nghĩ của Mộ Dung Thanh cũng là ý nghĩ của đa số. Dưới góc nhìn của bọn họ, dù Diệp Phục Thiên có là thủ khoa thi văn, nhưng ba năm vẫn dừng lại ở tầng một, vẫn là phế vật tu hành. Trong thế giới tu hành, đương nhiên không có chỗ cho hắn dung thân.
Phong Tình Tuyết vẫn nghĩ tới lúc nhìn thấy Diệp Phục Thiên hôm qua ở tàng thư các, trong lòng mơ hồ sinh ra một ý nghĩ cổ quái, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
"Diệp Phục Thiên, nghe nói hôm qua ngươi đến tàng thư các mượn hai quyển sách, một quyển võ đạo Ngự Long Quyết, một quyển pháp thuật Hỏa Tinh Thuật?" Lăng Tiếu đi tới từ phía đối diện Diệp Phục Thiên. Chuyện Diệp Phục Thiên chọn công pháp hôm qua ở tàng thư các đã truyền ra ngoài.
"Không hổ là người thi văn đệ nhất, quả thật không giống người thường." Có tiếng chê cười từ trong đám người vang lên. Bất luận là võ tu hay pháp sư, nghe được tên hai bộ pháp quyết này đều lộ ra vẻ trào phúng.
Thật đúng là quá mức kỳ lạ!
"Hôm nay ta rất muốn xem uy lực của hai bộ pháp quyết này, chỉ sợ ngươi lại muốn bỏ kiểm tra lần nữa thôi." Lăng Tiếu lạnh như băng nói. Hôm qua Diệp Phục Thiên cướp đoạt thủ khoa thi văn làm hắn mất hết thể diện, nhưng ngày hôm nay, kẻ mất mặt sẽ chỉ là Diệp Phục Thiên mà thôi.