“Đương nhiên.” Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y, nghiêm túc nói: “Bởi vì ta chính là pháp sư thiên mệnh.”
“Phụt…” Cách đó không xa, một thiếu niên đang uống nước bỗng sặc sụa, ho dữ dội. Mọi người xung quanh nhìn Diệp Phục Thiên như nhìn một tên ngốc.
Không ngờ trên đời lại có kẻ vô liêm sỉ đến thế. Không hổ là nhân vật truyền kỳ của học cung Thanh Châu, không chỉ ngang nhiên trêu ghẹo Tần sư tỷ, bây giờ còn nói dối mình là pháp sư thiên mệnh. Hắn muốn thu hút sự chú ý của Tần sư tỷ sao?
Nhưng hắn là ai chứ? Vào học cung tu hành ba năm mà vẫn lẹt đẹt ở cảnh giới Thức Tỉnh tầng một – Tụ Khí cảnh. Thân thể gầy yếu, hiển nhiên luyện thể cũng chưa xong. Tầm thường như vậy, thậm chí có thể coi là một kẻ phế vật, lại dám tự xưng là pháp sư thiên mệnh?
Còn biết xấu hổ là gì không?
Bộ ngực của Tần Y lại phập phồng. Nàng tức giận nhìn Diệp Phục Thiên: “Ngươi đã là pháp sư thiên mệnh, vậy mệnh cung ắt có hồn. Giải phóng mệnh hồn của ngươi ra cho ta xem thử.”
“Mệnh hồn của ta vẫn đang ngủ say, không cách nào triệu hồi được. Ta ngủ trong lớp cũng là vì mệnh hồn.” Diệp Phục Thiên bình tĩnh đáp.
“Diệp Phục Thiên…” Tần Y đột nhiên quát lớn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt: “Ba năm trước, ngươi mười hai tuổi vào học cung. Khi đó ta là đệ tử ngoại môn, đã quan sát bài kiểm tra thiên phú của các ngươi. Ngươi có năng lực cảm thụ linh khí chấn động cả học cung, được rất nhiều sư trưởng chú ý. Nhưng ba năm qua, ngươi không hề tiến bộ, vẫn dừng lại ở cảnh giới giác ngộ thứ nhất – Tụ Khí. Suốt ngày không làm gì, lười biếng bất kham, không chú tâm nghe giảng. Rốt cuộc ngươi có tu hành hay không? Bây giờ lại còn nói dối mình là pháp sư thiên mệnh, lấy đó làm cớ để ngủ gật.”
“Ba năm qua, bất kể là thi Hội hay thi Hương ngươi đều bỏ thi, luôn đứng hạng nhất từ dưới đếm lên. Diệp Phục Thiên, rốt cuộc ngươi có liêm sỉ hay không?”
Cùng với cơn thịnh nộ của Tần Y, cả phòng học im phăng phắc, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Mọi người ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang đầy tức giận của Tần Y, dường như đây là lần đầu tiên họ thấy Tần sư tỷ có dáng vẻ như thế.
Diệp Phục Thiên cũng im lặng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo đang đỏ ửng vì phẫn nộ của nàng.
“Ba năm rồi sao.”
Diệp Phục Thiên thầm nhủ. Không ngờ thấm thoắt đã ba năm mà mệnh cung của hắn vẫn không hề thay đổi. Hơn nữa, hắn có chút bất ngờ, nữ thần Tần sư tỷ lạnh lùng là thế mà lại luôn chú ý đến hắn từ khi hắn bước vào học cung.
Không gian hoàn toàn tĩnh mịch. Đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn thiếu niên mười lăm tuổi trước mặt. Hắn có đường nét anh tuấn, đôi mắt trong suốt sáng như sao, ngoại trừ thân hình hơi gầy thì không tìm ra khuyết điểm nào. Ba năm nữa, chắc chắn sẽ là một mỹ nam tử.
“Ngữ khí của mình có phải hơi nặng quá không?” Tần Y nhìn đôi mắt có chút hiu quạnh của Diệp Phục Thiên, bất giác thầm nghĩ, cơn giận cũng tiêu tan vài phần.
“Còn một tháng nữa là tới kỳ thi Hương. Lần này nếu ngươi vẫn bỏ thi hoặc không qua, cho dù Dư Sinh có nói giúp cũng vô ích, học cung sẽ không giữ ngươi lại nữa, ngươi hiểu không?” Tần Y tiếp tục nói. Ánh mắt mọi người trong phòng chợt ngưng đọng, xem ra học cung sắp hết kiên nhẫn với tên này rồi.
Rốt cuộc cũng sắp bị học cung Thanh Châu đuổi đi rồi sao? Nếu vậy, e rằng hắn sẽ được ghi vào sử sách của học cung, dù sao bị học cung Thanh Châu đuổi cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
“Hắn đi, ta cũng đi.” Phía sau, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Không ít người nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trong góc với ánh mắt phức tạp, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, cũng có sùng bái, sợ hãi.
“Học cung đã có quyết định, Dư Sinh không cần tham gia thi Hội sang năm mà có thể tùy ý chọn một trong các Chiến lầu, Kỵ sĩ đoàn hoặc Pháp cung để tu hành. Tương lai của hắn sẽ không bị ngươi làm cho lỡ dở nữa.” Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên, thở dài. Số phận của hắn và Dư Sinh cuối cùng sẽ đi về hai hướng khác nhau.
“Lỡ dở?” Khóe miệng Diệp Phục Thiên nở một nụ cười có chút bất cần.
“Câm miệng…” Dư Sinh ngồi phía sau bật dậy, đôi mắt lóe lên tia sáng sắc bén phóng về phía Tần Y.
“Ngồi xuống.” Diệp Phục Thiên không quay đầu lại, nhàn nhạt ra lệnh. Ánh mắt Dư Sinh ngưng lại, hắn nhìn bóng lưng phía trước rồi im lặng ngồi xuống, dường như lời của Diệp Phục Thiên là mệnh lệnh tuyệt đối.
“Ta quyết định…” Diệp Phục Thiên nở một nụ cười lông bông, nhìn Tần Y nói: “Năm nay, ta sẽ chính thức tham gia thi Hương.”
Ánh mắt Dư Sinh lóe lên vẻ rạng ngời.
Đã ba năm rồi, cuối cùng hắn cũng chịu nghiêm túc rồi sao?
Ba năm tu luyện ở học cung Thanh Châu, ai cũng biết Dư Sinh thiên phú tuyệt luân, năng lực cảm thụ thuộc tính Kim, thiên phú võ đạo cũng cực cao, có thể pháp võ kiêm tu. Tuy là đệ tử ngoại môn nhưng cảnh giới của hắn còn cao hơn nhiều giảng viên.