"Lão sư, người đừng nói mình như vậy." Diệp Phục Thiên có chút khó chịu, hắn đương nhiên biết lão sư vì hắn mới phải đi cầu người.
Một đời Cầm Ma là niềm kiêu hãnh của lão sư. Hôm nay lão đã bị phế, nào có quan tâm đến kẻ thù nào nữa, nếu không đã chẳng trở về Đông Hải Thành. Đây rõ ràng là muốn giúp hắn tìm một chỗ dựa.
"Không sao, ở Đông Hải Thành ta còn một vài bằng hữu, chúng ta lại đi tìm họ." Hoa Phong Lưu nói.
"Lão sư, con không hy vọng người phải đi cầu cạnh ai vì con." Diệp Phục Thiên nói.
"Đến Đông Hải Thành là ý của ta. Hạ Phàm ở Thiên Yêu Sơn muốn giết con, tuy Đông Hải Thành rất lớn nhưng cũng không thể cam đoan sẽ không gặp phải. Lão sư đã bị phế, không thể bảo vệ con, nên không thể để con lâm vào hiểm cảnh." Hoa Phong Lưu khẽ nói: "Yên tâm, đây chỉ là tạm thời thôi, không lâu nữa sẽ không cần đến."
"Lão sư, người chẳng lẽ không hiểu sao? Năm đó người bị phế Mệnh Hồn, bị trục xuất khỏi Đông Hải, bằng hữu của người không ai đứng ra. Hôm nay người sa cơ lỡ vận trở về, ai có thể giúp người chứ?" Diệp Phục Thiên nói: "Tự con sẽ cẩn thận. Người yên tâm, đồ đệ của người ở Thiên Yêu Sơn còn không chết, mệnh dai lắm."
Ánh mắt Hoa Phong Lưu sững lại, lập tức thở dài một tiếng, nói: "Thôi được, chúng ta đến Cầm Viên xem sao."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play