Đầu tiên, hai người đi đến cửa hàng điện thoại di động, để mua điện thoại mới.Cô nhân viên cửa hàng nhìn thấy Sở Yên và Hoắc Vọng đứng cạnh nhau,nhất thời không đoán ra được mối quan hệ của hai người.
“Thưa anh, anh mua điện thoại cho con gái ạ? Mấy mẫu này đều rất tốt, chức năng cũng ổn, rất phù hợp với các bé gái ở độ tuổi này.” Cô ấy nói
Sắc mặt Hoắc Vọng lập tức tối sầm lại, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ .
Hắn trông già lắm sao?
Nhưng cô nhân viên cửa hàng dường như không nhận ra điều đó, chỉ cảm thấy hai người này hình thể và phong cách khác biệt quá lớn, cô ta thật sự không dám nghĩ theo hướng kia,tình yêu giữa cô bé xinh đẹp và đại dã thú sao?
Không khí trong cửa hàng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, cuối cùng vẫn là Sở Yên mở miệng giải thích một câu: “Tôi không phải con gái anh ấy, tôi là vợ… vợ anh ấy.”
“À.” Chỉ kinh ngạc một giây, cô nhân viên cửa hàng rất biết ý tứ, “Vậy chị thích loại nào ạ?”
Hoắc Vọng được một câu của vợ an ủi, lập tức trở lại thành một chú chó lớn ngoan ngoãn. Trong lòng hắn vui sướng và kiêu ngạo, ngọt ngào như đổ cả vại mật ong.
Mua điện thoại xong, Hoắc Vọng lại đưa Sở Yên đến trung tâm thương mại.
“Đưa em đến đây làm gì?” Mua điện thoại thì còn được, dù sao cô hiện tại cũng thật sự cần, nhưng đến trung tâm thương mại thì chỉ là rảnh rỗi thôi.
“Anh không mau đi bệnh viện xem tay mình đi còn có tâm tư đi dạo trung tâm thương mại sao.”
“Mua quần áo cho em.” Hoắc Vọng nắm tay Sở Yên đi vào trong,“Yên tâm, anh sẽ xách hết.”
Sở Yên:...... Cô là có ý này sao?
Không lay chuyển được người đàn ông này, từ tầng hai đi dạo lên tầng ba, hễ Sở Yên nhìn một bộ quần áo lâu hơn một chút, Hoắc Vọng đều muốn mua về.
Cái tư thế đó của hắn, hận không thể dọn sạch cả cửa hàng của người ta.
Não yêu đương + phá gia chi tử, Sở Yên thật sự sợ hắn.
Khi đi dạo đến một cửa hàng ở giữa tầng ba, Sở Yên nhìn thấy trong tủ kính treo một chiếc váy lụa satin. Thân váy từ trên xuống dưới là màu hồng lam chuyển sắc, dưới ánh đèn chiếu rọi lấp lánh rực rỡ.Đó là một chiếc váy khiêu vũ thật xinh đẹp.
Sở Yên không kìm được dừng lại, ánh mắt lưu luyến.
***
Cảnh Nguyệt vừa lúc cùng bạn bè đi dạo đến đây, từ xa đã thấy Sở Yên.Thiếu nữ mặc một chiếc sơ mi trắng, với quần jean, búi tóc đuôi ngựa cao,vậy mà vẫn toát ra phong thái yểu điệu, thoát tục không vướng bụi trần. Giữa đám đông vẫn sáng bừng khiến người ta kinh diễm.
Hừ, đúng là đồ hồ ly tinh!
“Đây chẳng phải là nữ thần hoa khôi sao, chân gãy rồi mà vẫn còn muốn khiêu vũ à, đúng là thân tàn nhưng chí không tàn nha!”