Mùi mồ hôi nồng nặc và mùi rượu từng đợt xộc lên, Sở Yên chán ghét nhíu mày, vội che mũi miệng lại.

Cô ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt có bốn người đàn ông cởi trần, chính là mấy kẻ mà cô đã nhìn thấy ở công trường giữa trưa.Giờ phút này, bọn họ cũng đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt d/â/m đ/ã/n/g với đầy ý đồ xấu.

Sở Yên trong lòng giật mình, thầm nghĩ không ổn

“Tôi không quen các người.” Ngửi thấy hơi thở nguy hiểm, Sở Yên đứng phắt dậy định bỏ đi.

“A!” Một người đàn ông tóm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại.

Tay của người đàn ông làm công trường rất thô ráp, sức lực lại rất lớn, Sở Yên đau điếng cả người,ngã ngửa ra sau, thì cô đụng phải thân thể rắn chắc của một người đàn ông khác.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bọn họ đã vây kín cô lại.

“Mỹ nữ, vội vàng thế làm gì, muốn đi đâu bọn tôi đưa cô đi nhé?”

“Đúng vậy, vội gì, chơi cùng nhau đi.”

Thấy không thể thoát được, mấy người đàn ông từng bước tới gần, Sở Yên cắn chặt môi, la lớn: “Tôi không quen các người, các người đang quấy rối tôi đấy!! Cứu mạng!!”

Lúc này, trên đường người còn khá đông, nghe thấy tiếng Sở Yên kêu, không ít người đã nhìn sang.Có hai người đàn ông tốt bụng đi ngang qua đã tiến lên hỏi han.

Sở Yên nhanh chóng trốn ra phía sau họ. Hai người đàn ông thấy mỹ nữ xinh đẹp tin tưởng mình như vậy, ngay lập tức ý muốn bảo vệ bùng lên, trở nên cứng rắn hơn hẳn.

Bốn người đàn ông cởi trần thấy có người phá đám, lập tức khó chịu, kẻ to lớn nhất quyết đoán kéo Sở Yên qua.Giọng nói thô lỗ cộc cằn nói: “Đây là vợ của ông đây,mày quản được chắc!”

“Tôi không phải!” Sở Yên vội vàng phủ nhận.

“Bốp!” Người đàn ông quay đầu tát Sở Yên một cái.

Bên tai ong ong, gương mặt đau đến chết lặng, Sở Yên ngây người.

Hai người đàn ông kia cũng sửng sốt.

“Con tiện nhân này, mày coi trọng hai thằng công tử bột này à?” Người đàn ông cởi trần nói lời thô tục ác độc.

Người ở nơi khác ngang ngược không sợ chết, lại là những kẻ vạm vỡ làm ở công trường.

Khiến hai người đàn ông lúc này cũng sợ hãi, trơ mắt nhìn Sở Yên bị bốn người đàn ông mang đi.

Khi những kẻ đó đi xa, hai người đàn ông lại không thể nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định gọi điện thoại báo cảnh sát.

***

Hoắc Vọng vừa về đến nơi ở, vội vội vàng vàng chạy lên lầu tìm vợ. Khi hắn đẩy cửa ra, trong phòng lại không có ai, vợ hắn không có ở đây, Hoắc Vọng liếc nhìn, thấy chén thịt hắn chuẩn bị cho cô vẫn còn nguyên chưa động đến.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần tối.

Hoắc Vọng liền lấy điện thoại ra gọi cho Sở Yên, muốn hỏi cô ở đâu để hắn đi đón.

Vợ hắn vừa mềm mại vừa non nớt như vậy, mới nửa ngày không thấy, hắn cảm thấy trong lòng đã ngứa ngáy không yên rồi.

Điện thoại cô rất nhanh đã được nhấc máy, nhưng chỉ vừa kết nối được một giây đã nhanh chóng bị cắt đứt, nhưng Hoắc Vọng vẫn nhạy bén nghe thấy tiếng “Cứu...” rất nhỏ của Sở Yên, trước khi bị ngắt kết nối ngay lập tức.

Sau cuộc gọi bị kết thúc,vẻ mặt hắn đã nhuốm đầy vẻ lo lắng và tàn nhẫn, hắn lập tức sải bước quay người xuống lầu.

***

Ở một nơi khác, Sở Yên nhìn chiếc điện thoại bị rơi trên mặt đất, lòng chợt lạnh giá.

nên làm gì bây giờ, rất sợ hãi.Đây là một con hẻm nhỏ yên tĩnh không người, mùi ẩm ướt hôi thối tràn ngập.Sở Yên co ro ở góc tường, hàm răng khẽ cắn môi dưới, cảnh giác đề phòng trừng mắt nhìn mấy người đàn ông trước mặt.

“Tôi khuyên các người đừng làm bậy, tôi...... Chồng tôi rất lợi hại, rất cao, rất khỏe, dám chạm vào tôi, anh ấy mà tức giận thì một quyền có thể đánh chết các người đấy!”

Trong đầu hiện ra dáng vẻ Hoắc Vọng, Sở Yên thế mà an lòng được vài phần.Mấy người đàn ông kia vừa mới uống rượu xong, gan hùm mật báo, căn bản không coi lời đe dọa của Sở Yên là gì.

“Giọng nói nhỏ nhẹ,ngọt ngào thật đấy,ông đây thích!”

Cuối hẻm có một chiếc bàn gỗ nhỏ bị hỏng, người đàn ông vừa tát Sở Yên lúc nãy vỗ vỗ bụi bặm trên bàn gỗ. Hắn nói với một người đàn ông khác: “Đi, ôm con bé đó lại đây mà làm.”

Người đàn ông bị gọi có chút do dự, dù sao thì dù có uống nhiều rượu đến mấy, đầu óc cũng không phải hoàn toàn mê muội, vẫn biết làm như vậy là phạm pháp.Hắn chỉ là muốn đi theo làm càn để giải tỏa một chút, sờ soạng một chút, hôn hít hai cái là đủ rồi.

Thật sự muốn làm đến mức đó...... Hắn có chút sợ.

Anh Cẩu, nếu không...... Hay là thôi đi.”

Người đàn ông được gọi là anh Cẩu mắt lóe lên tia sáng, vẻ mặt d/â/m đ/ã/n/g nhìn chằm chằm Sở Yên, nghe thấy thằng đàn em nói vậy, tức giận đạp hắn một cái.

“Mày sợ cái quái gì!”

“Không ai đến đây đâu, mày cứ làm nhục nó đi,nó còn có thể la to đi tố cáo mày à!”

“Nhưng......” Người đàn ông vẫn còn chút do dự, quay đầu thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Sở Yên cùng một đoạn vòng eo tinh tế lộ ra, hắn nuốt nước miếng. Hạ quyết tâm, người đàn ông đi tới kéo Sở Yên.

“Cút ngay!” Người đàn ông vừa bước đến trước mặt, Sở Yên đã trực tiếp cho hắn một bạt tai.

“Con đàn bà thối này, mày dám đánh ông đây!” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, nhào lên liền xé quần áo Sở Yên.

Sở Yên càng phẫn nộ, nhằm thẳng vào hạ bộ của người đàn ông mà hung hăng đá một cước!

“A ối! A ~” Người đàn ông kêu thảm thiết, ôm lấy hạ bộ đau đến gân xanh nổi lên trán.

Đúng lúc này, phía sau cũng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết. Hắn quay đầu lại,thì thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng mặc chiếc áo màu đen đang đánh ngã anh Cẩu cùng hai tên khác xuống đất.

Và bây giờ,kẻ đó đang đi về phía hắn.

Sở Yên thấy Hoắc Vọng đến, trong lòng an tâm một chút, nhưng nỗi sợ hãi xen lẫn tủi thân cũng dâng lên trong lòng.

Cô nức nở gọi hắn: “Hoắc Vọng!”

Hoắc Vọng trong trạng thái mất kiểm soát, hắn điên cuồng với ánh mắt hung ác như một con sói, sát khí đằng đằng. Đối diện với ánh mắt đó, Sở Yên không khỏi rụt rè một chút.

Anh ấy hung dữ quá đi! huhu.

Cuối cùng cũng gặp được vợ, Hoắc Vọng nhanh chóng xông đến, thuận tay,một quyền đánh ngã người đàn ông đang ôm lấy hạ bộ. Nhanh chóng ghé sát vào hôn vợ, cả người hắn thả lỏng, sự điên cuồng trong mắt rút đi, ánh mắt trở nên ngoan ngoãn, giống như một chú chó lớn.

Sở Yên nhào vào lòng hắn, Hoắc Vọng cũng ôm chặt lấy vợ. Nếu vợ hắn mà xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn thật sự sẽ giết người.

“Hoắc Vọng......” Gương mặt cô vẫn còn nóng rát và đau nhức, Sở Yên cực kỳ tức giận, ngón tay nhỏ bé chỉ vào, “Hắn đánh em.”

Vừa dứt lời, Sở Yên rõ ràng cảm nhận được cơ thể Hoắc Vọng căng cứng lại.

Giây tiếp theo,cô bị Hoắc Vọng một tay ôm lên, sát khí một lần nữa nhuốm đầy mắt người đàn ông.

Người đàn ông gọi là anh Cẩu kia vừa mới bò dậy từ trên mặt đất, thấy Hoắc Vọng đi tới, hắn ngược lại không hề sợ hãi.

“Mấy anh em cùng nhau xông lên, nếu để thằng này thoát ra ngoài, không thiếu gì một bữa cơm tù cho các mày đâu!”

Giọng hắn vừa rống lên, ánh mắt mơ hồ sợ hãi của ba người kia lập tức trở nên tàn nhẫn. Bọn họ không muốn ăn cơm tù.

Hoắc Vọng đặt Sở Yên đến nơi an toàn, Sở Yên hỏi hắn lấy điện thoại, rồi trốn sang một bên.

Hoắc Vọng quay đầu lại xông đến, cùng với bốn người đàn ông đánh nhau. Sở Yên thì cầm điện thoại, trốn sang một bên gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cô không sợ Hoắc Vọng bị đánh thua,bởi, nếu ngay cả cô cũng không bảo vệ được, thì không xứng làm đàn ông của cô, hơn nữa, cô tin tưởng Hoắc Vọng một trăm phần trăm.

Khi Sở Yên vừa mở điện thoại lên thì đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài con hẻm. Đi theo cảnh sát từ trên xe chạy xuống còn có hai người đàn ông mà Sở Yên gặp ở ven đường, những người đã tiến lên giúp cô.

“Đồng chí cảnh sát, ở đây!”

-

Từ Cục Cảnh Sát đi ra, đã là mười giờ rưỡi tối.

Theo lời đồng chí cảnh sát, kẻ tên anh Cẩu kia chính là kẻ tái phạm vi phạm pháp luật, vừa mới được thả ra không mấy ngày.

Đúng là chứng nào tật nấy.

Hoắc Vọng một mình đấu bốn, đánh cho bốn người đàn ông kia tè ra quần, nhưng một kẻ đã dùng dao lén rạch một vết lớn trên cánh tay hắn.

Máu nhuộm đỏ cả cánh tay, mà người này lại không rên một tiếng, vẻ mặt đáng sợ đó, Sở Yên nhìn thấy cũng phải hít một hơi lạnh.Vì cô mà dùng tay không chống lại lưỡi dao sắc nhọn, Sở Yên nghĩ, có lẽ...... Hoắc Vọng đáng để cô thử một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play