Hoắc Vọng không biết dỗ phụ nữ. Dù hắn đã sống đến nay là ba mươi năm nhưng cũng chỉ nếm qua mỗi tư vị của Sở Yên, còn lại trong chuyện tình cảm nam nữ, hắn giống như là một tờ giấy trắng vậy.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Vọng lấy cái điện thoại ra, mở WeChat, bấm vào ảnh đại diện ở trên cùng: một chú mèo lông trắng mắt xanh. Với ghi chú trên WeChat là “Vợ.”. Chính là cái WeChat của Sở Yên.
Lúc vừa thêm WeChat này ngày đầu tiên, Hoắc Vọng liền theo Sở Yên đổi ảnh đại diện thành một con chó.
Một con chó rất khỏe mạnh, rất có khí thế, trông rất oai phong, là một con ngao Tạng lông đen.
Hoắc Vọng trước tiên chuyển khoản cho Sở Yên, sau đó dùng tốc độ tay và thị lực của một người đàn ông độc thân ba mươi năm, nhanh chóng lên mạng tra cứu: Làm thế nào để dỗ vợ vui ・_・?
Mười giây xem xong nội dung, Hoắc Vọng tắt điện thoại, dứt khoát “Bịch” một tiếng quỳ xuống bên cạnh cô. Sàn gỗ bị hai cái đầu gối của hắn đập xuống, phát ra một tiếng động lớn trầm đục.
Sở Yên bị hắn làm cho kinh ngạc, sợ đến mức trợn tròn mắt, há hốc mồm, kinh ngạc đến ngây người, quên mất bản thân đang khóc.
Hoắc Vọng ngẩng đầu vừa thấy vợ thật sự không khóc nữa, thầm nghĩ chiêu này quả nhiên là hiệu quả.
Trong đầu hắn tiếp theo hiện lên những nội dung vừa xem trên trang web, nói về “Bách khoa toàn thư những lời ngon tiếng ngọt dỗ vợ 100% hiệu quả”, Hoắc Vọng mở miệng, liền tuôn ra một tràng:
“Vợ ơi, là lỗi của anh,anh không nên chọc em giận, đời trước chắc chắn là anh đã tích được nhiều đức nên giờ mới có thể gặp được em.”
“Cảm ơn em, vợ của anh, cảm ơn em đã khiến cuộc sống của anh trở nên nhẹ nhàng, kiên định và hạnh phúc đến vậy.”
“ Vợ à, em phải nhớ, em không đơn độc, nếu khổ sở hãy nói cho anh, anh...”
Bài diễn thuyết đầy tình cảm đột ngột bị ngắt quãng.
Hoắc Vọng ngắc ngứ nửa ngày cũng không nói nên lời. Mấy thứ này giống như học thuộc lòng vậy mà từ nhỏ hắn học hành cũng không tốt, bây giờ nhớ được hai câu rưỡi này đã là quá lắm rồi.
Sở Yên sau khi nghe hắn nói thì hoàn toàn ngây người, ngơ ngác đưa tay lau nước mắt.
Hắn... hắn lúc nãy là đang xin lỗi cô sao?
Không biết vì sao, cô... cảm thấy... có chút kỳ lạ.
Nhưng không chỉ riêng một mình Sở Yên cảm thấy kỳ lạ ngay cả La Minh cũng vậy, hắn vừa lên lầu tìm Hoắc Vọng. Cả người cũng kinh ngạc đến ngây ngốc. Lúc hắn vừa đi tới cửa,đã nhìn thấy tất cả, La Minh cảm giác trên đầu như bị sét đánh ngang tai, trời đất như nứt ra làm đôi.
Vừa rồi cái quái gì vậy chứ?
Là anh Hoắc mà hắn kính yêu ư?
Không thể nào, anh Hoắc của hắn cao lớn uy mãnh, một quyền hạ gục tám gã đàn ông lực lưỡng, vừa rồi cứ thế mà “uỵch” một cái đã quỳ xuống?!
Cảnh tượng này quá sức chấn động khiến La Minh ngẩn cả người ra.
Vẫn là do Sở Yên nhanh mắt nhìn thấy La Minh đang đứng ở cửa trước. Cô nhanh chóng lau sạch nước mắt, vươn tay kéo Hoắc Vọng: “Anh mau đứng lên đi, La Minh đến tìm anh kìa.”
Hoắc Vọng vẫn không nhúc nhích, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào vợ: “Em còn giận không?”
Sở Yên hơi khựng lại.
Biểu cảm của người đàn ông lúc này vô cùng nghiêm túc, gò lông mày tuấn tú, gương mặt lạnh lùng luôn ẩn chứa vẻ khó chịu.Vừa nghiêm túc lại vừa hung dữ.
Thật ra cô đã không còn giận hắn lâu rồi, lúc nãy chỉ là do cô đột nhiên thấy khổ sở, trong lòng còn có chút chua xót, nhưng giờ đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Nghĩ đến việc hắn vừa rồi không chút do dự “Rầm” một tiếng liền quỳ xuống, trong lòng Sở Yên có một tia xúc động kỳ lạ.
“Ừm, tôi không giận.” Sở Yên không tự nhiên buông tay Hoắc Vọng ra.
Nghe cô nói không giận, Hoắc Vọng mới đứng dậy, quay đầu hỏi La Minh: “Có chuyện gì?”
“Anh Hoắc, có một lô hàng gặp chút vấn đề, anh mau đến xem một chút đi.”
“Ừm.” Hoắc Vọng quay đầu lại, cong lưng, hai tay chống ở mép giường, trong mắt chỉ có vợ.Vợ hắn vừa mới khóc xong, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng hồng, đôi mắt to tròn long lanh đến mê người.Bụng dưới Hoắc Vọng bỗng nhiên nóng lên, nhớ tới đêm tân hôn, cô đã khóc dưới thân hắn.
Nghĩ đến đó, lòng hắn như bị ngàn mũi dao khẽ đâm. Nhưng vợ hắn lại quá nhỏ, quá gầy, hắn sợ cô ấy sẽ ngất xỉu, làm cũng không đã thèm.
“Gầy như con chim sẻ vậy, anh ra ngoài một chuyến, em ăn hết thịt trong bát đi.”
Hoắc Vọng một tay bưng bát, nhét vào lòng Sở Yên. Hắn phải nuôi nàng béo lên một chút. Quá gầy không tốt cho sức khỏe, cũng không tốt cho hắn. Nhịn lâu sẽ hỏng người.
Ngửi được mùi thịt kho nồng nặc xộc thẳng lên mũi, Sở Yên hai tay ôm cái bát lớn. Cái bát này còn to hơn mặt nàng hai vòng.
Ăn hết sao, hắn đang đùa cái gì vậy chứ?
Từ năm sáu tuổi Sở Yên đã bắt đầu học vũ đạo, vì để giữ dáng, cô vẫn luôn ăn rất ít. Mặc dù hiện tại cô đã không thể nhảy múa được nữa, nhưng thói quen ăn uống cũng rất khó thay đổi.
Khi Hoắc Vọng và La Minh ra khỏi cửa.La Minh đi sát phía sau Hoắc Vọng, vẻ mặt tò mò, hai mắt đầy nghi hoặc khó hiểu, còn có một tia không phục: “Anh Hoắc, anh vừa bị chị dâu phạt sao?”
Chị dâu tính tình cũng lớn thật mà, dám phạt anh Hoắc dũng mãnh vô địch của hắn quỳ xuống!
Nam nhi đầu gối có vàng, thế này là sao!
“Anh Hoắc, anh cũng đừng quá chiều theo chị dâu quá, xem chị dâu còn dám kiêu ngạo nữa không.”La Minh bất bình nói.
Sau này hắn tuyệt đối sẽ không chiều theo vợ, chiều riết thành hư luôn!
“Cưới vợ chính là để mà nuông chiều.” Hoắc Vọng mò điếu thuốc, ngậm vào miệng, châm lửa, rít một hơi thật sâu, mới dập tắt ngọn lửa khô nóng trong bụng.
“Đến một người phụ nữ nhỏ bé còn nuôi không tốt, thì mẹ nó làm đàn ông cái gì nữa, sớm muộn gì cũng phải cắt của quý đi tu cho xong,đỡ mất mặt.”
La Minh: ...
Hắn đã hiểu rồi. Hắn cảm thấy anh Hoắc càng ngày càng ngầu, càng vĩ đại, càng đẹp trai!
***
Ở trong phòng, Sở Yên ngây người một lúc trên giường, sau đó đặt cái bát lớn sang một bên. Cô xuống giường, xỏ giày, rồi ra cửa đi dạo.
Mấy ngày nay cảm xúc cô xuống dốc, cứ buồn bã trong phòng mãi cũng sắp sinh bệnh rồi.
Sở Yên khi mười tuổi đã từng theo Liễu Sanh chuyển đến thị trấn Nam Trung, ở đấy đã mười hai năm.
Chờ đến khi Hoắc Vọng xong việc, cô liền phải cùng hắn về Tây Xuyên Thành. Cũng không phải luyến tiếc, Sở Yên chỉ là cảm thấy tạo hóa trêu người.
Mười hai năm trước, Liễu Sanh cùng cha cô Sở Thiên Khang đã bán nhà ở quê hương Tây Xuyên Thành, vì muốn đưa cô đi học nhảy, quả thực đã liều mạng.
Khi đó, bọn họ yêu nhau vô cùng, cô có thể tư do vô lo vô nghĩ. Cả nhà tràn đầy mong đợi về một cuộc sống mới.
Ai mà có thể ngờ, hiện tại, cô cuối cùng lại không thể nhảy múa được nữa, bọn họ mỗi người đều có cuộc sống mới của riêng mình, liều mạng tìm cách vứt bỏ cô.
Tây Xuyên Thành ư, thật xa xôi.
Cô dù là ở Nam Trung hay ở Tây Xuyên cũng đều không có nhà. Cô như một gốc lục bình, phiêu bạt và lạc lõng.
Nắng ấm chan hòa, đúng lúc vào giữa trưa. Sở Yên lang thang vô định, đi đi dừng dừng, khi đi ngang qua một công trường xây dựng, cô nhìn thấy mấy người đàn ông cởi trần đang ngồi dưới bóng cây ăn cơm hộp.Làn da bọn họ màu đồng, cánh tay cơ bắp rắn chắc, mặt đầy mồ hôi. Họ húp từng ngụm cô, rồi ngẩng đầu lên uống nước.
Tùy tiện mà thô lỗ. Giống hệt người chồng mới cưới của cô. Nghĩ đến Hoắc Vọng, Sở Yên nhẹ nhàng nhíu mày. Cô nên ở chung với hắn thế nào đây, sau này thì phải làm sao,nên làm gì bây giờ?
Sở Yên biết rằng, bản thân rất khó bỏ được sự thanh cao và kiêu ngạo bấy lâu nay. Chẳng lẽ cô thật sự cứ thế này mà sống,sống một đời gượng gạo và trống rỗng đến hết đời sao?. Thân ở trong vũng bùn, lòng lại hướng về trời cao.
Không cam lòng nhưng cũng không có sức phản kháng.
Càng nghĩ đến điều đó, lòng Sở Yên càng thêm nghẹn lại, nhất thời sững sờ.
Mấy người đàn ông ngồi dưới bóng cây thấy một tiểu tiên nữ trắng nõn, eo nhỏ nhắn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Làm ở công trường, bọn họ đâu có nhìn thấy bảo bối xinh đẹp như vậy bao giờ, quanh năm suốt tháng đến tay phụ nữ còn chưa được nắm. Nháy mắt hormone tăng vọt, nóng lòng muốn trêu ghẹo.
“Mỹ nữ, là cô để ý anh em nào của chúng tôi à, lại đây nói chuyện chút đi.”
“Mỹ nữ, tôi sức khỏe tốt, thân thể cường tráng, chúng ta thêm WeChat đi!”
...
Mấy người đàn ông cười vui vẻ, huýt sáo trêu ghẹo một cách thô tục. Khiến Sở Yên hoàn hồn, đặc biệt tức giận,cô xoay người bước nhanh rời đi.
Cô ghét nhất chính là mấy kiểu diễn trò thế này!!
Cô căn bản vẫn không thể chấp nhận được điều này, cuộc sống này căn bản không thể sống tiếp được, cô chỉ muốn trốn thoát khỏi đây!!